Căn phòng giờ đây toàn là tiếng hít thở nặng nề của Lâm Dục Thần.
Suy nghĩ một lúc, Nhan Tiêu Tiêu vẫn là không nở bỏ rơi người đàn ông này, cô chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Dục Thần.
Thấy cô, anh như hóa sói, lại kéo cô xuống giường điên cuồng hôn hít.
Từ môi, đến cổ rồi dài xuống xương quay xanh. Chỉ bằng một cái dựt mạnh đã xé được chiếc váy cô đang mặt trên người quăng xuống đất.
Toàn thân Nhan Tiêu Tiêu sợ hãi run lẩy bẩy. Cô chỉ biết mình lần đầu đối diện với chuyện này nên khó có thể bình tĩnh.
Chiếc áo ngực thoáng chốc bị tháo ra, chợt cảm giác nơi đầu ngực của mình ẩm ướt, nhìn xuống thì thấy anh đang dùng lưỡi trêu đùa nó rồi mút mát thật mạnh bạo, bầu ngực bên kia cũng không tha, thỏa thích xoa nắn.
"Ưm...a!"
Nhan Tiêu Tiêu không kiềm được tiếng rên, càng làm cho Lâm Dục Thần kích thích hơn bao giờ hết, trườn xuống cái bụng phẳng lì nhỏ nhắn hôn lên từng tấc thịt mịn màng, để lại vô số dấu vết ái muội, thuận tay cởi lấy mảnh vải cuối cùng trên cơ thể người phụ nữ.
Đôi mắt đục ngầu nhìn xuống nơi nữ tính ướt át, Lâm Dục Thần cúi xuống hút hết mật ngọt tiết ra.
"Ưm...đừng!"
Sự động chạm thân mật này làm cho Nhan Tiêu Tiêu giật mình một cái, ưỡn người lên rên rỉ.
Thoát ly hết phần dưới của mình, mảnh vải cuối cùng được tháo bỏ, trong bóng tối lờ mờ, Nhan Tiêu Tiêu thấy rất rõ vật to lớn của người đàn ông trước mặt khiến cô kinh hãi muốn phát khóc.
Hiện tại Nhan Tiêu Tiêu vô cùng hối hận, khóc nấc lên.
"Xin anh! Thả tôi ra, hức! Tôi...tôi không thể!"
Nâng người cô lên tựa vào thành giường, Lâm Dục Thần dịu dàng hôn lên hai mi mắt ẩm ướt.
"Ngoan phối hợp với anh, sẽ không đau!"
Nghe anh dỗ dành, cô vơi đi phần nào nỗi sợ, thả lỏng người. Lâm Dục Thân để hai chân cô quấn lấy cổ mình, một lên nữa hôn xuống.
"Ưm...a!"
Lưỡi anh mơn trớn bên trong làm Nhan Tiêu Tiêu ưỡn người rên rỉ không thôi, cảm giác này quá kích thích, cô chưa từng trải qua bao giờ.
Nắm lấy thứ to lớn của mình dần đưa thẳng vào trong hang động chật hẹp, cảm giác se khít ép chặt đến nghẹt thở khiến anh mém chút nữa mà mất mặt phóng ra ngoài, thật nguy hiểm.
"Aaaa...đừng...đau, hức!"
Cảm giác như bên dưới mình như bị tách ra làm hai, đau đớn chiếm lấy toàn bộ tâm trí, Nhan Tiêu Tiêu khóc nấc lên từng đợt, đây gọi là chuyện thân mật nhất giữa đàn ông và phụ nữ sao? Sao nó kinh khủng như thế?
"Em thả lỏng một chút, sẽ bớt đau!"
Cô ngoan ngoãn nghe lời, dần dần cảm giác đau buốt đã giảm đi, thay vào đó là một thứ cảm giác khó nói.
Nhận biết cô gái dưới thân đã thích ứng được, Lâm Dục Thần bắt đầu chuyển động.
Hai bang tay bé nhỏ bấu chặt bờ vai to lớn của người đàn ông, miệng nhỏ yêu kiều rên rỉ.
"Ưm...a...chậm...chậm thôi!"
Càng lúc, tốc độ của Lâm Dục Thần nhanh đến kinh người, Nhan Tiêu Tiêu bị từng cơn khoái cảm như sống vồ mà anh mang lại kích thích đến đảo điên, cào cấu tấm lưng vững chắt đến trầy xướt.
"Tiểu Yên, Tiểu Yên!"
Đang lúc cao trào nhất, tiếng gọi khẽ của Lâm Dục Thần như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu Nhan Tiêu Tiêu.
Giọt nước mắt rơi xuống cùng mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt. Tiếng gọi của anh như nhắc lại cho cô nhớ, trong mắt Lâm Dục Thần cô chỉ là kẻ thay thế em gái mình.
Thúc một cái mạnh đến đỉnh điểm, mầm móng nóng bỏng được phóng đến nơi sâu thẩm của người phụ nữ, cô ưỡn người rên rỉ.
Chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, Lâm Dục Thần đã lật người cô lại, một lần nữa chiếm lấy cơ thể của Nhan Tiêu Tiêu.
...
"Ưm.."
Trận hoan ái cuối cùng cũng đã đến, Lâm Dục Thần thỏa mãn đâm vào thật sâu, mạnh mẽ thở dốc trong hõm cổ của cô gái.
Sau cùng vẫn không thèm rút thứ to lớn kia ra khỏi mà trực tiếp nằm ngủ.
Nhan Tiêu Tiêu không nói lời nào, tuy suốt cả đêm ân ái với cô nhưng anh đều gọi tên người con gái khác...