Cô rời giường chạy một mạch ra khỏi phòng phẫu thuật trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Rời khỏi bệnh viện, thất thần đi trên con đường rộng lớn, Nhan Tiêu Tiêu sờ lên bụng mình suy nghĩ.
Người khác cầu mong được có con cũng không có, vậy mà cô lại có ý định bỏ đi máu mủ của mình, cô đúng là một người người phụ nữ độc ác.
Hối hận tột độ xâm chiếm tâm trí, Nhan Tiêu Tiêu xoa bụng mình nhỏ giọng.
"Xin lỗi con, chỉ một chút nữa mẹ đã bỏ con rồi, mẹ thật độc ác. Mẹ hứa sẽ không như thế nữa, dù có ra sao mẹ cũng sẽ cố gắng sinh con ra!"
Nước mắt cô chậm rãi tuông rơi, sau cùng thì mỉm cười. Cũng tốt, đời này cô quyết không lấy chồng, có một đứa con bên cạnh bầu bạn là được rồi, cô sẽ dành hết tình yêu thương cho con.
"Amy!"
Nghe có người gọi mình, Nhan Tiêu Tiêu xoay người lại quan sát Nicolas đang đi về phía mình.
Thấy cô trước cổng bệnh viện, hắn lo lắng.
"Em bị sao mà đến nơi này?"
"Chỉ là bị cảm một chút!"
Tìm đại một lí do để nói cho qua chuyện, Nhan Tiêu Tiêu hỏi ngược lại hắn.
"Còn anh đến đây làm gì?"
Nicolas chần chừ một lúc, hắn nào có lá gan nói với cô chuyện Nhan Nghị bảo hắn theo dõi cô chứ?
"Ừm...chỉ là trùng hợp thấy em ở đây, nếu đã thế thì lên xe, anh đưa em về!"
Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay Nhan Tiêu Tiêu nhưng cô lập tức giựt lại.
"Tôi đi taxi được rồi, không cần phiền đến anh đâu!"
"Phiền phức gì chứ, đi thôi!"
Lại một lần nữa kéo lấy tay cô, nhưng vừa xoay đầu đã thấy bóng dáng cao lớn chắn trước mắt.
Nhan Tiêu Tiêu đưa mắt sang chỗ khác vờ như không biết còn Nicolas thấy Lâm Dục Thần càng nắm chặt tay của cô hơn khiêu khích anh.
Lâm Dục Thần không nói không rằng, nắm lấy tay còn lại của Nhan Tiêu Tiêu kéo mạnh về phía mình rồi một mạch đẩy cô vào trong xe đóng cửa lại, bản thân cũng vào trong phóng xe đi mất.
Nicolas không kịp trở tay, hắn ta tức giận mắng anh.
"Tên khốn kiếp!"
Nhan Tiêu Tiêu vô cùng bất ngờ với hành động của Lâm Dục Thần, một tháng này không gặp anh, bây giờ thì đã thấy rõ con người thật sự của anh?
"Em và hắn có quan hệ gì!"
Nghe giọng nói đầy mùi thuốc súng kia, cô lạnh sống lưng nhưng bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh mà lạnh giọng.
"Tại sao tôi phải trả lời anh!"
Vừa kết thúc câu đã bị ánh mắt sắc bén lườm lấy, bất giác cô sờ lên bụng mình run lẩy bẩy.
Chiếc xe nhanh chóng tấp vào lề, Lâm Dục Thần không nói không rằng tiến sát lại gần Nhan Tiêu Tiêu, hôn lấy môi cô một cách vô cùng mạnh bạo.
Người phụ nữ đáng chết này làm anh nhớ thương cả tháng nay, vừa thấy cô thì đang trong tình trạng lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác. Càng nghĩ, anh càng tức cắn mạnh môi Nhan Tiêu Tiêu một cái, cô thét lên.
Mùi máu tanh nồng trong khoang miệng làm Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng buồn nôn, lập tức đẩy mạnh Lâm Dục Thần ra, mở cửa chạy xuống xe nôn tháo dữ dội.
Mặt người đàn ông đen lại trong thấy rõ, người phụ nữ này vì bị anh hôn nên cảm thấy buồn nôn?
Vừa nôn hết những gì đã ăn lúc sáng, Nhan Tiêu Tiêu mệt mỏi vô cùng, thở hòng học. Một lực mạnh kéo cô về phía sau, anh hỏi.
"Vì sao tôi luôn yêu em, nhớ em còn em thì ghét tôi đến như thế?"
Cô cười lạnh một tiếng rồi cất lời.
"Chẳng phải anh là người biết rõ nhất sao? Người anh yêu, anh nhớ là Dương Khiết Yên chứ không phải tôi, cho nên tôi không có nghĩa vụ phải đáp lại anh!"
Im lặng một lúc, Nhan Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào mắt anh mạnh miệng nói tiếp.
"Lâm Dục Thần! Tôi ghét anh đến mức chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt, thậm chí còn không muốn thở chung bầu không khí với anh, nhưng anh cứ lãng vãng quanh tôi hoài vậy? Làm ơn hãy tránh xa tôi ra, tôi không thích nhìn thấy anh!"
Lâm Dục Thần bị lời nói của cô làm cho con tim rỉ máu, đau đớn nhìn cô bắt một chiếc taxi khác rời đi.
Lần đầu tiên, khóe mắt Lâm Dục Thần cảm thấy cay xè rồi đầu đỏ lên trông thấy rõ.
Làm sao để em hiểu được nổi lòng của tôi đây? Tôi quen em không phải vì em là Dương Khiết Yên hay Nhan Tiêu Tiêu, bởi em là người tôi yêu sâu đậm lúc trước, hiện tại vào cả sau này.
Chỉ có em mới khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng chỉ có em có thể làm tôi đau khổ đến chết đi sống lại.
...
Ngồi trong taxi, Nhan Tiêu Tiêu ôm bụng của mình, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Gạt đi nước mắt trên khóe mi, tự động viên bản thân phải cố gắng vượt qua hoàn cảnh.
Về đến nhà, Nhan Nghị đã đứng chờ cô từ lúc nào, nghiêm mặt hỏi cô.
"Lâm Dục Thần có làm gì con không?"
Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu, không nghĩ cũng biết Nicolas đã báo tin cho ba cô.
"Không có, chỉ là đi được nửa đường, hắn không chịu đựng được con la hét nên đã thả con xuống!"
Quan sát nét mặt của cô, ông ta nửa tin nửa ngờ.
"Lời con nói là thật?"
Nhan Tiêu Tiêu không giải thích nhiều, thốt ra một câu nói.
"Con hơi mệt nên lên phòng trước!"
Nhìn nét mặt bơ phờ cùng dáng đi mệt mỏi của cô, Nhan Nghị cảm thấy Nhan Tiêu Tiêu rất khác lạ, ông đoán Lâm Dục Thần và cô đã xảy ra chuyện gì.
Gạt bỏ mọi thứ, ông ta ngồi xuống ghế uống một ngụm trà.
Tuy biết rằng con gái mình rất đau khổ khi xa Lâm Dục Thần nhưng Nhan Nghị nghĩ thời gian dần qua đi, cô sẽ quên đi anh mà trở nên vui vẻ, hoạt bát như xưa thôi.