Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Biên soạn: Tiểu Gia Bối

Beta: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Giờ phút này, tâm tình của Diệp Oản Oản quả thực là như tuyết rơi tháng sáu.

Bởi vì nàng vẫn chưa khôi phục hết ký ức, không biết rốt cuộc ban đầu đã xảy ra chuyện gì, cho nên coi như muốn giải thích, cũng hoàn toàn không có cách nào giải thích được. Có miệng khó cãi, có thể hiểu được hiện tại nàng bực bội đến dường nào.

Nhưng mà, ít nhất nàng đã hoàn toàn xác định được tâm ý hiện giờ của mình.

Nhưng tệ nhất là, chỉ đến vậy mà thôi! Bởi vì nàng chưa khôi phục ký ức, lời nói hiện tại của nàng, sợ là căn bản cũng không có hiệu lực đối với Tư Dạ Hàn.


"Tiểu Phong, cô không sao chứ?" Thu Thủy vỗ bả vai của Diệp Oản Oản một cái, biểu cảm như trong dự liệu, "Nghĩ bằng đầu gối cũng biết Tu La Chủ không có khả năng giải Cổ độc cùng cô! Cô đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, vẫn là nên chờ tin tức của Kỷ Hoàng bên kia đi."

Diệp Oản Oản trầm ngâm lên tiếng, "Thu Thủy, hỏi cô một chuyện, năm đó tôi có..."

Thu Thủy: "Có gì?"

Diệp Oản Oản cân nhắc chọn lời một chút, hỏi: "Có từng đặc biệt thích người nào hay không? Trừ Kỷ Tu Nhiễm ra!"

Thu Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Oản Oản một cái, "Người cô từng cua đã nhiều đến mức chính mình đều không nhớ rõ sao? Nói thật, lúc ấy tôi chưa từng thấy cô thực sự dụng tâm đối với bất kỳ người nào..."

Diệp Oản Oản: "Thật sao? Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút!"

Thu Thủy lắc đầu một cái, "Không, quả thật không có mà..."

Diệp Oản Oản thở dài, chỉ có thể buông xuôi.

Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình để nhớ lại rồi…

Đáng chết! Cái tên kia, chẳng lẽ không có chút lòng tin nào vào mình như vậy sao?

Hồi ức quá khứ là chuyện của quá khứ, nàng đi cùng với hắn mấy năm nay chẳng lẽ cũng không phải là hồi ức sao?

Quá khứ nàng là nàng, nàng bây giờ chẳng lẽ cũng không phải là nàng rồi sao?


Diệp Oản Oản ôm một bụng tức, nhưng mà, vừa mới nghĩ tới bóng lưng bình tĩnh rời đi của chàng trai liền đau lòng không thôi, một câu nặng lời cũng không nỡ nói.

Chính cả Diệp Oản Oản cũng cảm thấy có chút buồn cười, Giấm Vương Châu Á quả nhiên danh bất hư truyền! Sản lượng của tiệm giấm này hẳn phải tính bằng tấn.

Luôn nói tới năm đó, năm đó có cái gì hay ho để mà nói? Ai mà chả có quá khứ? Chưa từng nghe qua một câu nói, hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó sao?

Cho dù năm đó thật sự là nàng thích Kỷ Tu Nhiễm, yêu Kỷ Tu Nhiễm đến chết đi sống lại, yêu đến đêm quên ăn ngày quên ngủ, vậy thì đã sao? Đó cũng là Nhiếp Vô Ưu yêu, cũng không phải là chính mình yêu.

Mặc dù Diệp Oản Oản không có tất cả ký ức của Nhiếp Vô Ưu, cũng không bị cảm động lây, nhưng ít nhất nàng cũng biết đại khái tính cách của Nhiếp Vô Ưu. Nhiếp Vô Ưu và nàng hiện nay, thật ra thì nói trắng ra, đã là hai người hoàn toàn khác nhau!

... 

Diệp Oản Oản trở về Không Sợ Minh, ngồi ở trước bàn đọc sách, đơ tại chỗ thật lâu, sửa tới sửa lui, rốt cuộc cũng gửi được một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.

"A Cửu, lời Thu Thủy nói, có thể chỉ là một phần trong ký ức bị mất của em, tuyệt đối không phải là toàn bộ."

Tin nhắn gửi cho Tư Dạ Hàn như đá chìm đáy biển, không được trả lời.


"Cái tên đại ngốc kia, coi như là trong quá khứ em từng thích Kỷ Tu Nhiễm vậy thì đã thế nào? Hiện tại em đối với Kỷ Tu Nhiễm không có bất kỳ hứng thú gì! Anh cứ tự mà sản xuất giấm đi, tự dìm mình chết trong biển giấm luôn đi!"

Diệp Oản Oản cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Cuối cùng, cố gắng thất bại.

Có chút phiền não, ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào chai rượu vang trên quầy. Rượu này, hình như là của đường chủ một phân đường nào đó đưa tới ngày hôm qua…

Vào giờ phút này, có một chai rượu xuất hiện ở trước mặt, đối với nàng mà nói quả thật là có sức hấp dẫn cực lớn.

Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, là đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Thu Thủy, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão đi vào báo cáo công việc.

Đoàn người mới vừa đẩy cửa đi vào liền không hẹn mà cùng ngửi thấy một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm...

Đây là... Mùi rượu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận