Biên soạn: Đức Uy -
- --------------------------------------------
Tam trưởng lão vừa dứt tiếng, Ân Duyệt Dung nhất thời sửng sốt thấy rõ.
Không nói đến Ân Duyệt Dung, thậm chí ngay cả Diệp Oản Oản cũng có chút kinh ngạc. Ông già Tam trưởng lão này đang giở trò gì vậy?
"Ngươi nói đi! Ngươi để cho nữ nhân này, phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh thành bộ dáng Minh chủ chúng ta, mục đích là cái gì...? Ngươi muốn để cho ả ta câu dẫn con của ngươi Tư Dạ Hàn... Hay là có ý đồ gì đối với Không Sợ Minh chúng ta!"
Tam trưởng lão hướng về Ân Duyệt Dung, nghiêm nghị quát lên.
Diệp Oản Oản: "..."
"Ta cho ngươi biết, ngươi muốn làm gì đối với con của ngươi, không có liên quan gì tới Không Sợ Minh chúng ta. Nhưng nếu như ngươi muốn lợi dụng nữ nhân này, có ý đồ với Không Sợ Minh chúng ta... vậy thì ngươi si tâm vọng tưởng rồi! Họa bì vẽ hình khó vẽ cốt! Nữ nhân này coi như có giống Minh chủ chúng ta đến mấy, chúng ta cũng có thể chớp mắt liền phát hiện ngay! Muốn giả mạo Minh chủ, trước tiên phải bắt đầu học bắt chước được thần thái của Minh chủ trước đã!" Tam trưởng lão tiếp tục quát lên.
"Quản lý Ân, rốt cuộc bà đang cùng tôi chơi trò gì đây? Làm sao, bà mời tôi qua đây, chẳng lẽ chỉ là vì muốn giúp tôi giải trí sao?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung, lạnh giọng hỏi.
"Dịch tiểu thư, người này chính là một vị trưởng lão của Không Sợ Minh. Thật không ngờ, hắn ta lại dám mạo phạm Dịch tiểu thư. Dịch tiểu thư, cô nói xem, tôi nên xử trí hắn như thế nào thì ổn thỏa? Tiếp tục giữ lại hành hạ, hay là cho hắn “tèo” một cách thống khoái? Dĩ nhiên, thứ người như vậy, thật ra thì tôi cũng nhìn không thuận mắt. Nếu để cho hắn trở về cảnh cáo minh chủ Không Sợ Minh đó, sau này tránh xa A Cửu một chút, cũng không phải là không được. Dịch tiểu thư cảm thấy thế nào?" Ân Duyệt Dung nhìn Diệp Oản Oản cười nói.
Ân Duyệt Dung vừa dứt tiếng, Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức. Vốn hắn cho là Ân Duyệt Dung tùy tiện tìm một người phụ nữ, chỉnh thành bộ dáng Minh chủ, là muốn ra lệnh cho người này làm gì đó, đạt được mục đích gì đó. Bất quá, phân tích từ trong cách nói chuyện của hai người, dường như cũng không phải là như vậy...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã cảm thấy não của mình không đủ dùng rồi.
"Ân Duyệt Dung, đây là chuyện riêng của bà, bà muốn xử lý như thế nào, cùng Dịch Vân Mạc tôi có quan hệ gì sao?" Gương mặt Diệp Oản Oản không chút thay đổi.
"Chuyện này cũng không thể nói như vậy." Ân Duyệt Dung lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Minh chủ Không Sợ Minh Vân Thành đó, chưa hết lòng gian đối với A Cửu, mãi vẫn không chịu buông tha. Nếu như Dịch tiểu thư có hứng thú với A Cửu, dĩ nhiên là tôi phải giúp Dịch tiểu thư giải quyết mầm tai hoạ này, không đánh mà thắng. Thả lão giả này trở về, cảnh cáo Không Sợ Minh Chủ. Nếu như Không Sợ Minh Chủ biết Dịch tiểu thư coi trọng A Cửu, tin rằng Không Sợ Minh Chủ cũng sẽ có điều kiêng kỵ. Nói không chừng, đến đây là chấm dứt, đây chẳng phải là kết quả tất cả đều vui sao?"
"À, thì ra là như vậy!"
Diệp Oản Oản tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, một bộ dáng đầy cao quý.
"Ân Duyệt Dung, có khả năng bà hiểu lầm một chuyện..." Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười: "Con người của tôi, thích nhất là thứ có tính khiêu chiến. Nếu như hoàn toàn không có chút khiêu chiến nào, có lẽ, tôi sẽ mất đi hứng thú chinh phục... Cảnh cáo? Tôi thấy là không cần đâu."
"Vậy, Dịch tiểu thư có ý tứ là...?"
"Nếu người này mạo phạm Quản lý Trọng Tài Hội, cứ như vậy mà thả đi, cũng có phần quá mất thể diện của Trọng Tài Hội ta. Về phần muốn giết chết hắn, hay là giữ lại từ từ hành hạ, đó chính là chuyện riêng của Ân Duyệt Dung bà, tôi đây cũng không rảnh đâu mà đưa ra quyết định giúp bà." Diệp Oản Oản tùy ý nói.
"Ồ, đã như vậy, tôi đây liền giết hắn." Ân Duyệt Dung nói.
"Vậy bà còn chờ cái gì, chờ tôi mài đao giúp bà sao?" Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ tùy ý.
Nhìn thấy thái độ Diệp Oản Oản, chân mày Ân Duyệt Dung hơi hơi nhíu lại. Nữ nhân này... Đối với sự sống chết của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, căn bản không hề quan tâm. Nhưng mà theo bà biết, người gọi là Nhiếp Vô Ưu kia sẽ không như thế...