Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Âm thanh dâm đãng phối hợp với hành động đâm vào rút ra! Tiếng động như một nhạc khúc tuyệt vời; cả người Dạ Tử Đồng không chịu được quá nhiều đòi hỏi, gần như hôn mê bất tỉnh, mặc dù Vân Diệu Thiên rất muốn vùi cây gậy sắt của mình vào trong cơ thể vợ, nhưng nghĩ tới thể lực cô và thể lực của mình cách xa nhau rất nhiều, cho nên tăng tốc độ rong ruổi, một đợt co rút mãnh liệt, hạt giống nóng hổi giải phóng ra ngoài như dòng suối…….

Vì cao trào, vẻ mặt Dạ Tử Đồng không tái nhợt dọa người, mà đỏ bừng khác thường, vết sẹo trên má trái cũng đỏ au, Vân Diệu Thiên vô cùng yêu thích lúc Dạ Tử Đồng đạt cao trào, say mê vết sẹo mờ mê người, hôn khe khẽ như mưa xuống đó, ngứa ngứa, tê tê.

Dạ Tử Đồng hít thở phập phồng như cũ, chỗ ngực đập mạnh lợi hại, Vân Diệu Thiên hôn lên môi mềm của Dạ Tử Đồng, chuông điện thoại giống như đòi mạng vang lanh lảnh trong phòng khách rộng lớn, Dạ Tử Đồng lấy tay đẩy người đàn ông vững chãi như núi ra, ra hiệu anh đứng dậy nghe máy, đáng tiếc cô vừa dịch người thì gậy sắt cũng di chuyển theo, co bóp tê dại, thân thể lại co giật.

Vân Diệu Thiên ôm Dạ Tử Đồng từ trên ghế salon xoay người, cánh tay duỗi ra kéo quần áo rơi trên mặt đất, lấy chiếc điện thoại vang lên không ngừng từ trong túi quần ra, hí mắt quét qua tên hiện thị trên màn hình, Dạ Tử Đồng đưa mắt nhìn thấy hai chữ dì Vân, trán đổ mồ hôi, thật biết chọn thời gian ghê!

Vân Diệu Thiên ấn mở khóa, đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng mẹ Vân phàn nàn, “Công việc quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng, đừng mãi làm việc mà thờ ơ với A Đồng, bọn ta còn muốn nó nối dõi tông đường, hôm nay ông nội hào hứng nghĩ tới lúc ôm chắt, con không bận đến mức nửa đêm…..”

Dạ Tử Đồng vẫn nằm trong ngực Vân Diệu Thiên, ngón tay như có như không hăng say trêu chọc, đồng thời dựng thẳng lỗ tai nghe mẹ Vân lải nhải, không nghe thì khá tốt, vừa nghe xong như có áp lực vô hình chặn ngang ngực, hô hấp đông cứng, không thở nổi.

Vân Diệu Thiên không nói lời nào, để mặc mẹ Vân lẩm bẩm, ngón tay thon dài như chiếc lược lướt qua mái tóc dài tựa thác nước, “Mẹ không càm ràm nữa, ngày mai nhớ về nhà ăn cơm.” Vân Diệu Thiên dạ rồi mới cúp máy, điện thoại đáng thương bị vứt qua một bên, đặt Dạ Tử Đồng nằm lại ghế salon, con ngươi mê ly, không có tiêu cự.

Vân Diệu Thiên thấp giọng thở dài, xoa mặt bà xã, nói: “Đừng tạo áp lực cho mình, cứ giống như bình thường.”

Lời nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có áp lực, bọn họ bí mật kết hôn ba năm rồi, người nhà họ Vân không hỏi cô cũng không nên giả ngu, mẹ Vân xem cô như con ruột, cô không nên lừa gạt người ta, Dạ Tử Đồng chép miệng, bộ dạng đáng thương muốn khóc mà không khóc được, nhìn vào mắt Vân Diệu Thiên, ngoại trừ thương yêu vẫn là thương yêu.

“Nếu vẫn không mang thai được, chúng ta…..”

“Dạ Tử Đồng!”

Dạ Tử Đồng lập tức im lặng, Vân Diệu Thiên có tức giận thế nào cũng chưa từng chỉ mặt gọi tên cô, xem ra anh thật sự ghét cô nói hai chữ ly hôn. Có người đàn ông nào bằng lòng dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình mở miệng ngậm miệng gì cũng đều là hai chữ ly hôn hết lần này đến lần khác, người đàn ông có rộng lượng hơn nữa cũng không tha thứ mãi được.

“Em không nói, hàng đêm chúng ta cố gắng!”

Những lời này vừa giống như là hứa hẹn vừa giống như mang lại lợi ích cho người đàn ông, vẻ mặt nghiêm túc của Vân Diệu Thiên trong nháy mắt phủ kín một tầng sắc dục, Dạ Tử Đồng cúi đầu đáng thương lại bị đẩy ngã, sau đó……

Núi Vân Phong, nhà họ Vân.

Mẹ Vân dậy từ 5h sáng, tự mình xuống bếp gầm món súp gà tây, bà thấy thân thể Dạ Tử Đồng quá gầy, trước khi mang thai em bé tốt nhất phải bồi dưỡng cơ thể, cho nên trước khi ngủ gọi điện thoại ra lệnh cho con trai dẫn vợ về nhà, tiện thể bàn chuyện bổ sung hôn lễ; Vài ngày trước Ảnh Thường và con lớn của dòng họ Đỗ thị gặp mặt, cơ hội thành công 99%. Chuyện này thật sự là mười phần chắc chắn, hai người lại có cảm tình với nhau, hai bên ba mẹ cũng đang thảo luận chuyện kết hôn. MẸ Vân nghĩ tới hôn sự của Ảnh Thường và dòng họ Đỗ thị, lại muốn bổ sung hôn lễ cho con trai và vợ cùng một ngày, song hỉ lâm môn, cho nên hôm nay cố ý bảo họ về nhà họ Vân một chuyến, ngồi xuống nói chuyện cụ thể.

Hôm nay không phải là ngày nhà họ Vân tụ họp gia đình, nhưng người về cũng không ít, ngay cả con cả nhà họ Đỗ, Đỗ Trọng Bang cũng đến tham gia náo nhiệt, hôm nay hiếm khi có dịp, vốn hẹn với Ảnh Thường đi ra ngoài một lát, ăn bữa cơm, tiện thể giải tỏa nỗi khổ tương tư, Ảnh Thường vô tình nói đến chuyện anh họ về nhà họ Vân, cuối cùng địa điểm ăn cơm đổi thành nhà họ Vân. Đỗ Trọng Bang xuất hiện khiến nhà họ Vân có chút trở tay không kịp, mẹ Vân phản ứng nhanh, lập tức đi tới mở miệng chào hỏi, “Ảnh Thường không nói với bọn ta là cậu Đỗ tới, không tiếp đón được, thím Chu, rót trà mời cậu Đỗ.”

“Vâng, bà chủ.”

Thím Chu lập tức đi chuẩn bị, không dám chậm trễ, Vân Ảnh Thường dùng ánh mắt tức giận nhìn người đàn ông bình chân như vại, thoải mái ung dung, “Bác gái, bọn con nhất thời về ăn ké cơm, con nghe nói anh họ và chị dâu họ cũng về, cho nên tham gia náo nhiệt ạ.” Nói đến cặp đôi Vân Diệu Thiên và Dạ Tử Đồng, người nhà họ Vân gần như đều về, nhưng ngay cả cái bóng bọn họ cũng không thấy, đây là tám chín phần muốn đợi tới lúc ăn cơm mới xuất hiện!

Những người biết bọn họ đều biết họ đến muộn, lúc mẹ Vân sắp phàn nàn, cuối cùng Vân Diệu Thiên cũng dẫn vợ xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn thấy tất cả người nhà họ Vân đều đã về, không khỏi nhíu chặt chân mày, nói: “Hôm nay không phải tụ họp? Sao các cậu đều chạy về hết vậy? Đỗ thiếu, không phải cậu đi công tác à, hôm nay ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế?”

“Người anh em, lâu rồi không tụ tập, tìm anh nói chuyện!” Vân Ảnh Thường biết người đàn ông của mình có quen anh họ, nhưng cô không nghĩ lại quen thuộc như vậy, còn như anh em ruột, điều này…….

“Được!”

Lúc này người nhà họ Vân đã đến đông đủ, mẹ Vân bảo thím Chu lập tức dọn cơm lên, trong bữa cơm, mẹ Vân bưng súp gà tây để trước mặt Dạ Tử Đồng, nói: “A Đồng, súp gà này rất tốt cho cơ thể, nhân lúc còn nóng con uống đi!” Dạ Tử Đồng dạ một tiếng, rồi cầm lấy uống từng thìa từng thìa.

Món súp gà hầm này vừa đủ lửa, nếm vào miệng có hương vị gà, còn một ít thuốc bắc, trong súp không có nhiều mỡ, Dạ Tử Đồng rất thích uống súp mẹ Vân hầm, ba năm rồi, rời khỏi thành phố Đài Châu, rời căn nhà kia, đã ba năm rồi cô không gặp mẹ mình.

Một bữa cơm vô cùng hài hòa, hơn nũa ông cụ ngồi ở vị trí chủ chốt, nhìn cháu chắt mình ngồi hai bên trái phải, bên người còn có bạn trai bạn gái của chúng nó, cảnh tượng như vậy thật sự hiếm gặp, ông cụ Vân yêu cầu không cao, chỉ muốn con cháu trở về ăn bữa cơm cùng ông nhiều một chút, cười cười nói nói mà thôi.

Sau khi cơm trưa kết thúc, Dạ Tử Đồng chủ động dọn dẹp bát đũa, Ảnh Thường dìu ông nội vào phòng khách, hai người đàn ông Đỗ Trọng Bang và Vân Diệu Thiên đi qua quầy rượu bên cạnh nói chuyện phiếm. Còn mấy người khác trong nhà họ Vân thì tụm năm tụm ba vây quanh một chỗ thảo luận chuyện hôn sự của anh em họ Ảnh Thường và Vân Diệu Thiên, bọn họ đều nhất trí song hỉ lâm môn, càng đông vui, ông cụ Vân liên tiếp gật đầu, cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng cũng phải chờ đương sự đồng ý.

Dạ Tử Đồng rửa xong bát đĩa, rửa sạch bệ rửa, sau đó mang trái cây ra phòng, “Ông nội, mời ông ăn trái cây.”

“Ừ!” Ông cụ Vân nhận trái cây cháu dâu đưa tới, ánh mắt quét một vòng ở phòng khách nhưng không nhìn thấy bóng dáng mấy cháu trai đâu thì cảm thấy kỳ cục, Vân Ảnh Thường nói: “Bọn họ đến quầy rượu bên kia.” Dạ Tử Đồng nhìn theo ánh mắt Vân Ảnh Thường, bên tay trái phòng khách có một quầy rượu khá rộng, phía sau quầy rượu là một tủ rượu rất lớn, đàn ông đang uống, Đỗ Trọng Bang đang ngồi trên ghế chân cao thưởng thức rượu, Dạ Tử Đồng vốn định di qua nhưng bị mẹ Vân đi trước một bước gọi lại, trước khi quan hệ của hai người chưa công khai, Dạ Tử Đồng cảm thấy khá tốt, nhưng bây giờ…… Dạ Tử Đồng có ý định muốn chạy trốn trong đầu, cô sợ nhất là ám hiệu của mẹ Vân, đáng tiếc bụng của cô không có tiến triển gì.

“Mẹ!”

“A Đồng, không phải mẹ giục con mà chỉ muốn nói với con là bổ sung hôn lễ của các con, ông nội thấy các con và Ảnh Thường tổ chức một ngày, có điềm tốt, càng thêm vui mừng, hai vợ chồng con về bàn bạc đi nhé.” Dạ Tử Đồng cảm thấy bổ sung tiệc cưới giao cho chồng được rồi, sắp xếp của anh chẳng bao giờ để mình thất vọng, duy nhất khiến cô có chút tiếc nuối mà thôi.

Suy nghĩ bay xa, ngay cả khi mẹ Vân bị gọi đi lúc nào cũng không phát hiện, mãi đến khi trên lưng thêm một bàn tay không thành thật, Dạ Tử đồng mới lấy lại tinh thần, phát hiện nơi cô đang ở…..

“Ngây ngốc gì vậy?”

“Ông xã…..”

“Hả?” Bàn tay không ngoan đã từ dưới quần áo chui lên, sau đó thoáng chốc khơi mào ham muốn của vợ, cách quần áo giống như không gãi đúng chỗ ngứa không đã ghiền, Vân Diệu Thiên cởi bỏ móc cài vướng bận của áo ngực, sau đó đưa tay kéo xuống, ngực đầy đặn mềm mại lập tức được giải phóng, bật ra ngoài, bị bàn tay của người đàn ông nắm chặt, chậm rãi xoa nắn. 

“Ưm…” Dạ Tử Đồng ưm một tiếng, cô nằm dưới người đàn ông, bộ dạng xụi lơ mềm như nước, để mặc người đàn ông trên người muốn làm gì thì làm, “Ông xã, đừng…..” Dạ Tử Đồng nghĩ buổi sáng đã hô mưa gọi gió, làm tình vô cùng mãnh liệt, bây giờ vẫn còn muốn, nếu để cực đại của người đàn ông kia đi vào, không đâm nát chỗ đó của mình mới là lạ, cho nên Dạ Tử Đồng lập tức đưa tay ngăn cản hành động tiếp theo của người đàn ông.

“Chỗ ấy còn sưng, đừng….”

“Anh sẽ nhẹ nhàng!” Cái gọi là nhẹ nhàng của Vân Diệu Thiên, khó đảm bảo đến bước sau cùng sẽ biến thành nặng một chút, Dạ Tử Đồng không dám lấy thân thể mình ra đùa giỡn, cho nên vẫn không buông tay, không được vào lối giữa mất hồn kia, quả thực là cực khổ cho Vân Diệu Thiên tên đã lên dây cung, hai người cứ duy trì tư thế cao thấp, giằng co như vậy. 

Dạ Tử Đồng vẫn bị đè dưới người chịu đựng trọng lượng của ông xã, thân thể gầy yếu sao có thể chịu nổi, cuối cùng lựa chọn đầu hàng, nói: “Em làm giúp anh ra.”

“Được!” Vân Diệu Thiên cười hấp dẫn, lập tức xoay người ngược lại nằm trên giường, Dạ Tử Đồng oán trách liếc anh, rồi xoay người ngồi xuống……

Nếu như mỗi ngày mỗi đêm đều bị giày vò như vậy, Dạ Tử Đồng không mất nửa cái mạng thì cũng phải nằm trên giường hàng ngày. Lúc hai người xuất hiện dưới phòng khách lần nữa, người nhà họ Vân đều biết hai người kia làm chuyện tốt gì ở trên lầu, Vân Diệu Thiên ôm Dạ Tử Đồng không buông tay, nói: “Chúng con về trước!”

Có người bắt đầu, tất nhiên những thành viên khác của nhà họ Vân cũng muốn thừa dịp cháy bắt lửa, sớm rời đi, nếu bị ông cụ Vân mở miệng cản lại, ai cũng đừng hòng đi, vậy sao được, “Thời gian không còn sớm, chúng con phải về rồi.”

“Đúng đúng đúng, ông nội, lần sau sẽ đánh cờ với ông.”

Vân Ảnh Thường nhận được ám hiệu của người đàn ông bên cạnh cũng lập tức lên tiếng, mặc dù ông cụ Vân rất muốn cháu gái ở lại với mình, nhưng ông cũng không phải là người thông thái rởm, thời đại bây giờ khác với thời đại của ông, người trẻ tuổi hiện nay muốn nhất là hai người ở cùng một chỗ, gia tăng cảm tình, nhìn hai người cháu gái và con trai cả của dòng họ Đỗ, Đỗ Trọng Bang, hai người vốn là xem mắt kết bạn, nhưng tình cảm còn ổn định hơn các anh em họ khác yêu đương, hai bên đều đang chọn ngày tháng, việc hôn sự này thật sự là trúng ý ông.

“Đi thôi đi thôi, về đi!” Ông cụ Vân đuổi cháu chắt đi, mẹ Vân dìu ông về phòng nghỉ ngơi. Người nhà họ Vân ra khỏi nhà chính, mỗi người ngồi lên xe mình chạy tới, sau đó nhanh như chớp tiêu sái lái ra ngoài, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng xe đâu nữa. Vân Diệu Thiên đẩy Dạ Tử Đồng ngồi kế bên tay lái, còn mình ngồi vào ghế lái, lúc khởi động động cơ, cửa sổ xe bị người ta gõ hai cái, quay cửa kính xuống thì thấy Đỗ Trọng Bang còn chưa rời đi, “Không cố gắng đi tạo người?”

“Yên tâm, em họ anh bị tôi ăn xong lau sạch, trễ chút tạo người cũng không muộn, ngược lại anh, tạo thế nào?”

“Cậu nói đi?”

Đỗ Trọng Bang cúi đầu nhìn thoáng qua chị dâu buồn ngủ ngồi kế bên ghế lái, xem ra tạo vô cùng mệt mỏi, thân thể không chịu nổi. “Xem ra anh làm chị dâu mệt muốn chết rồi.” Vân Diệu Thiên quay đầu qua phía vợ, nhìn thoáng qua vẻ mặt vợ có phần mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, cong môi cười, “Nói đi, đừng quanh co lòng vòng, đây không phải là nơi Đỗ thiếu cậu ra oai!”

Hết NT7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui