Không mặc áo vest giày da giống như thường ngày, Mặc Trì Uý mặc bộ đồ màu trắng thoải mái, vải vóc được cắt may vừa vặn làm nổi bật dáng người cao ngất hoàn mỹ của anh.
Tay phải anh cắm trong túi, tay trái đeo đồng hồ đắt tiền hơi buông thõng, ngọn đèn trên đầu anh hắt xuống càng khiến anh trông đẹp trai như tranh vẽ.
Thấy cô đứng ở cửa thang máy, đường nét trên mặt anh không có bất kì dao động nào, vẫn lạnh nhạt và thờ ơ như thể không quen biết cô.
“Tiểu Mặc?” Người phụ nữ phía sau lưng anh ló đầu ra, lộ ra khuôn mặt rực rỡ giống như phù dung.
Đường Tâm Nhan không lạ gì với giọng người phụ nữ này, lần trước cô vô tình nghe thấy khi điện thoại Mặc Trì Uý kết nối.
Mặc Trì Uý thấp giọng ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt u ám nhìn Đường Tầm Nhan, môi anh hơi nhếch lên, anh không nói lời nào mà bước thẳng ra khỏi thang máy lướt qua Đường Tâm Nhan.
Thấy Mặc Cảnh Sâm bỏ đi, Thi Họa vội vàng đi ra khỏi thang máy, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Đường Tâm Nhan, cô ta chớp chớp mắt rồi cười chào hỏi cô: “Xin chào?”
Đường Tâm Nhan không ngờ Thi Họa sẽ chào hỏi mình, cô hơi sửng sốt vài giây, mới lấy lại tinh thần cười đáp: “Chào cô.”
Thi Họa còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đi được vài bước không thấy cô ta đuổi theo bèn quay đầu hỏi: “Còn đứng đó làm gì?”
Giọng nói trầm thấp, lạnh như băng như đánh vào trái tim của Đường Tâm Nhan.
Cô biết lời này đang nói Thi Họa, cơ mà cô không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, lúc này hai mắt anh hơi híp lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan run lên, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nhanh chóng nghiêng người vào trong.
Thi Họa giẫm giày cao gót bước tới trước mặt Mặc Trì Uý, ngón tay ngọc thon dài sơn màu đỏ thẫm dùng sức chọc vào cánh tay rắn chắc của anh: “Vừa rồi trông anh hơi khác thường, lẽ nào, lẽ nào…” Thi Họa híp đôi mắt xinh đẹp phong tình lại: “Cô ấy chính là bà Mặc trong truyền thuyết hử?”
Ánh mắt u ám, thâm trầm của Mặc Trì Uý vẫn dừng lại ở cửa thang máy, nghe lời Thi Họa nói, anh thu hồi tầm mắt và bình thản trả lời: “Anh thấy tâm trạng em hình như rất tốt, có lẽ không cần anh ở đây với em nữa.”
Thi Họa ôm lấy cổ tay Mặc Cảnh Sâm, bĩu môi đỏ mọng nũng nịu đáp: “Cần, cần chứ.
Anh phải giúp em trong hai ngày, em thật sự buồn bực đến mức sắp tự sát rồi.
Gần đây ban đêm em hay gặp ác mộng, mơ thấy anh ta quay về tìm em đòi mạng.”
Mặc Trì Uý nhìn vẻ hoảng loạn và sợ hãi che giấu trong mắt Thi Họa, anh thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Thi Họa cắn môi, nét phong tình quyến rũ thay đổi, trên mặt chỉ còn lại sự ảm đạm và buồn bã: “Anh ấy thật sự rất tốt với em, em có lỗi với anh ấy trong chuyện tình cảm này.” Nói xong, cô ấy cười khổ nói tiếp: “Quên đi, như anh đã nói, mọi thứ đã kết thúc rồi, anh ấy không còn trên đời nữa.
Cách xa ma quỷ, có lẽ em sẽ sống tốt hơn.”
Nhìn Thi Họa nhíu mày một hồi rồi lại cười, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Mặc Trì Uý lắc đầu bất đắc dĩ, sâu trong đôi mắt hẹp dài thoáng xẹt qua một chút dịu dàng.
“À đúng rồi, ngày mai có một buổi biểu diễn, anh đi xem với em nhé! Em bảo đảm là thứ là đàn ông các anh thích coi nhất!”
Mặc Trì Uý thờ ơ đáp: “Không đi!”
“Thôi nào, con người như anh sao chẳng có xíu tình cảm nào thế, thảo nào đã lớn chừng này tuổi rồi còn chưa theo đuổi được phụ nữ.
Đi đi mà, xem như là giúp em đi, để em vui vẻ một chút được không?”.