Sau khi Đường Tâm Nhan về đến phòng khách sạn, cô mang đồ ngủ của mình vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp chảy từ gương mặt thanh tú xuống cổ và bả xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại như trứng gà bóc còn đọng lại hơi sương ánh lên một lớp màu hồng nhạt, vừa mờ ảo vừa quyến rũ.
Kính phòng tắm được làm mờ, đứng trong phòng có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của người ở bên trong.
Sau khi Diệp Nhiễm đi mua đồ ăn khuya về, thấy Đường Tâm Nhan còn đang tắm, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Mười phút sau, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Nhiễm mở hộp đồ ăn rồi đưa đũa cho cô:
– Đều là đồ ăn vặt cậu thích đó.
Đường Tâm Nhan cười gật đầu:
– Cám ơn.
Diệp Nhiễm ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, hai tay chống má, ngập ngừng nhìn cô:
– Tâm Nhan này…
Đường Tâm Nhan cắn một miếng cá viên, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn:
– Chuyện gì vậy?
– Mình thấy ông chủ Mặc đứng cùng người phụ nữ quyến rũ kia ở lối vào của khách sạn.
Bọn họ nhìn thân mật lắm.
Đường Tâm Nham hờ hững “ừm” một tiếng, nụ cười trên khóe miệng có hơi cứng nhắc:
– Mình cũng thấy rồi.
Kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng lại, Đường Tâm Nhan lại tiếp tục cúi đầu ăn:
– Từ giờ trở đi đừng nhắc tới anh ta nữa.
Diệp Nhiễm cẩn thận quan sát Đường Tâm Nhan, thấy cô không có phản ứng gì nhiều, cô liền nở một nụ cười:
– Tâm Nhan của chúng ta xinh đẹp như này, tương lai nhất định sẽ gặp được người đàn ông yêu cậu thật lòng!
Yêu cô thật lòng ư? Sau khi bị Phó Tư Thần làm tổn thương sâu sắc, cô nào còn dám mong đợi một người đàn ông thực sự yêu mình chứ.
Đến ngay cả thanh mai trúc mã đã quen biết nhau 21 năm còn không thèm niệm tình cũ, khiến trái tim cô tan nát đến vậy mà!
…
Lại một đêm mất ngủ.
Khi trời hừng sáng, Đường Tâm Nhan đã tỉnh dậy.
Cô vò vò mái tóc xoăn dài của mình rồi bước xuống giường, đầu đau âm ỉ.
Nếu tình trạng mất ngủ còn tiếp diễn, cô đành phải mua thuốc ngủ thôi.
Sau khi tắm rửa và ăn sáng, Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm rời khách sạn và đến buổi biểu diễn.
Lúc ở trong thang máy, Đường Tâm Nhan lo sẽ gặp lại Mặc Trì Úy, nhưng thực tế chứng minh rằng, cô đã nghĩ nhiều rồi.
Trong phòng thay đồ ở chỗ làm, Đường Tâm Nhan thay đồ để chốc lát nữa ra trình diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm đậm, mái tóc dài xoăn xõa ngang vai khiến cô càng thêm thu hút và quyến rũ.
Ngũ quan của cô cân đối, sắc sảo, phù hợp với mọi kiểu trang điểm.
Khi trang điểm nhẹ thì thanh tú động lòng người, nhưng nếu trang điểm đậm sẽ lập tức trở thành một nữ thần hấp dẫn, quyến rũ.
Dù gì cũng đã chấp nhận công việc này, Đường Tâm Nhan hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi đến lượt cô ra diễn, thần thái tự tin và phóng khoáng của cô không hề thua kém bất kỳ người mẫu chuyên nghiệp nào khác.
Vì đã làm quen với sàn catwalk từ hôm qua nên hôm nay tuy mang giày cao gót nhưng cô vẫn có thể sải bước uyển chuyển, thướt tha tiến về phía trước.
Ở hàng ghế khán giả, Thi Họa nhìn người mẫu đang đi về hướng cô và Mặc Trì Úy, nhận ra đó là người phụ nữ cô đã gặp tối hôm qua, cô ngạc nhiên huých tay người đàn ông không có hứng thú với buổi biểu diễn, chỉ chăm chú nhìn điện thoại dành cho công việc:
– Nhìn kìa, cô gái khiến tâm trạng anh không vui tối qua đang trình diễn kìa!
Ai khiến anh không vui chứ? Mặc Trì Úy mím môi, ngẩng đầu thờ ơ liếc mắt nhìn.
Một cái nhìn đầy hờ hững.
Có điều, sau khi nhìn lướt qua người mẫu đang đi về phía họ, lúc định cúi xuống tiếp tục xem điện thoại, anh nheo mắt nhìn.
Biểu cảm trên gương mặt tuấn tú không có nhiều thay đổi lắm, nhưng Thi Họa vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ anh.
Cô nhún vai thì thầm nói: “Là cô gái tối hôm qua đúng không? Trời ạ, nhìn cô ấy gầy gầy, mỏng manh là thế, không ngờ dáng dấp cũng được quá ấy chứ.”.