Đường Tâm Nhan cho rằng việc trẹo chân sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại của cô, bởi dù gì cũng là cô tự mình đi từ phòng thay đồ ra ngoài tìm Mặc Trì Úy.
Nhưng cô lại quên mất lúc đó đường cô đi là đường bằng phẳng, còn bây giờ là đi lên bậc thang.
Sau khi bước được mấy bước, mắt cá chân đã dần đau nhức đến mức không thể chịu đựng nổi.
Nhìn thấy anh sắp đi tới cửa xoay, cô chán nản cắn môi.
Tự dưng thấy hối hận vì đã không để anh bế cô lên.
Dù mặt mũi quan trọng nhưng chân lại đau quá sức tưởng tượng.
Thấy Đường Tâm Nhan không theo kịp, Mặc Trì Úy quay người lại nhìn về phía cô.
Đường Tâm Nhan phồng má, nắm chặt tay, bước lên một cách khó nhọc.
Nhìn thoáng qua anh cũng có thể biết được cô đang cố chịu đựng.
Chân mày khẽ cau lại, anh bước về phía cô thật nhanh.
Đường Tâm Nhan cúi đầu, nghiến răng tiến lên từng bước, đột nhiên, một bóng người cao lớn mang cảm giác áp lực lớn đứng trước mặt cô.
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì anh đột nhiên duỗi tay ra bế cô lên.
Xung quanh có rất nhiều người ra vào, bọn họ lại còn là nam thanh nữ tú, chẳng mấy chốc đã trở thành tâm điểm chú ý.
Khuôn mặt xinh đẹp ngất trời của Đường Tâm Nhan ửng đỏ, cô khẽ chớp đôi mi dài của mình, xấu hổ vùi khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Hơi thở nam tính trong khoảng cách gần càng thêm rõ rệt, điều này khiến tim của Đường Tâm Nhan đập dữ dội hơn.
Cô luôn chậm chạp trong vấn đề tình cảm, xác định mối quan hệ với Phó Tư Thần cũng là do cha mẹ hai bên định sẵn, cả hai lại còn quen biết nhau từ nhỏ nên cũng được tính là hiểu rõ nhau rồi.
Nhưng cô ấy quen người đàn ông trước mắt mình được bao lâu chứ? Mỗi lần tiếp xúc, anh đều khiến cô rung động.
Quá nguy hiểm, quá đáng sợ! Bước vào thang máy, Mặc Trì Úy nhận thấy Đường Tầm Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ:
– Em cứ nhìn trộm anh như vậy, có phải đang nghĩ chồng em rất đẹp trai không?
Đường Tâm Nhan cười khúc khích, không ngờ người đàn ông này lại tự luyến đến vậy.
Nhưng anh ta vốn có tư cách để tự luyến mà.
– Tôi chỉ muốn nhìn xem tại sao anh lại mặt dày đến vậy?
Anh ta làm gì cũng không đổi sắc mặt, gần như chẳng quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của người khác.
Mặc Trì Úy cong môi cười:
– Mặt dày có thể ngủ với vợ được không?
– Đồ lưu manh không biết xấu hổ!”
Ai muốn ngủ với anh ta chứ?
– Nói chồng mình là đồ lưu manh có thiếu giáo dục không?
Anh ta nheo mắt lại, nguy hiểm tràn ngập.
Đường Tâm Nhan khịt mũi bất mãn:
– Tôi đã được người hâm mộ nhỏ bé của anh “giáo dục” rồi.
Nói xong, cô phát hiện thang máy dừng lại ở tầng 28, cô khó hiểu nhìn anh:
– Tôi không ở tầng này, ở tầng 26 cơ.
Mặc Trì Úy nhướng mày:
– Anh ở đây.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến cảnh anh hôn khí thế cô lúc ở trong xe, hơi thở hai người hòa quyện với nhau, cô làm sao dám ở một mình với anh chứ.
“Anh cứ để tôi ở trong thang máy, sau khi anh ra ngoài, tôi sẽ tự mình xuống lầu, hôm nay…”, cô ngừng một chút, cười rạng rỡ, “Cảm ơn vì đã giúp tôi giải vây trên sàn diễn”.
Làm như không nghe thấy gì, Mặc Trì Úy ôm cô ra khỏi thang máy, nhỏ giọng nói: “Mặc dù anh đã hứa sẽ cho em thời gian để thích nghi với sự tồn tại của anh, nhưng không có nghĩa là chúng ta phải chia nhau ra mà ở như vậy”.
Đường Tâm Nhan cạn lời.
Anh bế cô tới cửa phòng, nhìn bộ dạng tức tối của cô, anh mỉm cười, tạo nên một đường cong hoàn mỹ và quyến rũ, “Nếu anh thực sự muốn ép em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, đối với anh, dù em ở tầng 28 hay tầng 26 cũng chẳng có gì khác biệt.”.