Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Nhìn bóng lưng Giang Na Nhi và Ninh Phù hốt hoảng bỏ chạy, trong lòng Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc.
Trông hắn ta bề ngoài khôi ngô cao quý nhưng bên trong lại là kiểu tàn bạo máu lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm bẻ gãy cổ tay của một cô gái như không.

Tuy cô không thông cảm gì cho Ninh Phù nhưng lại thấy sợ hắn thêm vài phần.

Khi nãy cô hắt rượu lên người hắn, hắn sẽ không bẻ gãy cổ tay cô chứ?
Đường Tâm Nhan lặng lẽ giấu tay ra sau lưng, mi mắt cô rũ xuống, lùi về sau không chút tiếng động, muốn nhân cơ hội hắn ta không chú ý mà bỏ chạy.
Vừa lùi hai bước, người đàn ông không thèm để ý cô từ nãy đến giờ mắt hơi híp lại nhìn sang cô.

Đường Tâm Nhan giật bắn mình.
Tuy hắn chỉ đứng đó nhìn cô không làm gì, nhưng khí thế bức người kia đủ khiến người khác thấy khiếp sợ.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Đường Tâm Nhan không dám đụng đến hắn nữa, cô bặm bặm môi, giọng mềm mại nói: “Anh này, là anh không tôn trọng tôi trước nên tôi mới hắt rượu lên anh, hai chúng ta coi như hòa có được không?”

Người đàn ông này quá nguy hiểm, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, từ giờ trở đi không dính dáng gì nữa.
Mặc Trì Úy ném chiếc khăn tay xuống đất, đút tay vào túi quần trái, lạnh lùng nhìn Đường Tâm Nhan, “Đi theo tôi”.
Đường Tâm Nhan đơ người.

Mặc Trì Úy đi về trước hai bước, thấy Đường Tâm Nhan vẫn đứng yên chỗ cũ, hắn chau mày, “Không muốn?”.
Giọng nói sắc lạnh, lộ ra vài phần âm trầm và nguy hiểm.

Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt hẹp dài đen như biển sâu không thấy đáy, cô mím môi, vừa định lên tiếng thì nghe hắn lạnh lùng lên tiếng: “Không phải kêu cô ngủ với tôi.”
Đường Tâm Nhan không còn sự lựa chọn, cô hít sâu, đi theo người đàn ông đến một căn phòng khác.
Sau khi vào trong, người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha, ưu nhã bắt chéo chân, hắn cúi đầu đốt điếu thuốc rồi nhả khói.

Đường Tâm Nhan đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện trong làn khói lượn lờ, không rõ hắn ta kêu cô đến để làm gì, cũng không thể hiểu được những suy nghĩ sâu xa của hắn ta.
Vài phút sau, chuông cửa reo lên.


Đường Tâm Nhan mở cửa, một thanh niên đưa vào tay cô một túi đồ rất cao cấp, “Áo sơ mi của anh Mặc.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đường Tâm Nhan hiểu được đại khái mục đích Mặc Trì Úy gọi cô đến đây rồi.

Cô lấy ra từ trong túi một chiếc áo sơ mi trắng tinh, biết điều đi đến trước Mặc Trì Úy, “Áo của anh.”
Mặc Trì Úy dập tàn thuốc, dáng người cao ráo đứng lên khỏi sô pha.

Hắn không lấy áo, đôi mắt đen nhìn chằm vào cô, “Thay cho tôi.”
Đường Tâm Nhan nghe thấy, trong lòng thầm khinh bỉ hắn.
Cũng đâu phải không có tay, vậy mà còn kêu cô thay cho hắn.
“Có phải chỉ cần thay áo cho anh xong là tôi có thể đi được rồi không?”
Cô ngước mắt lên nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ mê người của cô phản chiếu trong con ngươi đen láy, càng hiện rõ sự thâm sâu khó dò của hắn.
Hắn khẽ mím môi, mi tâm mang theo sự trầm ổn và tĩnh lặng sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, bị hắn nhìn từ một khoảng cách rất gần, Đường Tâm Nhan hít thở có chút không đều.

Cô biết, chẳng liên quan gì đến tình yêu.
Trên thế giới này, luôn có một kiểu đàn ông, ánh mắt của anh ta có thể tỏa ra hormone nam tính có thể khiến đối phương cảm thấy bối rối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận