Thấy Mặc Trì Uý bảo vệ cô như vậy, trong lòng Giang Na Nhi rát ghen tị.
Cô ta muốn giải thích cho mình, nhưng Mặc Trì Uý lại không cho cô ta cơ hội đó, anh nhanh chóng dắt Đường Tâm Nhan vào cửa hàng diaond xa xỉ.
Giang Na Nhi bị Giản Thành giữ chặt hai tay, cô ta không ngừng giãy dụa, nhưng không giãy ra được, xương cổ tay giống như bị bóp nát vậy, cô ta vừa đau vừa vội: “Anh buông tay tôi ra, nếu còn không buông, tôi sẽ nói to anh là tên lưu manh!”
Giản Thành nói với người quản lý cấp cao của trung tâm thương mại: “Kiêu bảo an đến đi, hơn nữa cho cô ta vào danh sách đen của trung tâm thương mại X chúng ta.
”
Cả người Giang Na Nhi không kiềm chế được mà run rẩy.
X là trung tâm thương mại nổi danh xa xỉ, rất nhiều đại minh tinh đều là khách quen của X, nếu như sau này cô không thể mặc quần áo của X, chẳng phải sẽ bị những nữ nghệ sĩ khác chế giễu đến chết sao?
Giang Na Nhi lắc đầu: “Không được, các người không thể làm như vậy với tôi….
”
Giangr Thành giao Giang Na Nhi cho bảo vệ, sắc mặt câu trong trẻo lạnh lùng nói: “Mang cô ta đi!”
…
Trong cửa hàng Diaond cao cấp.
Nhân viên bán hàng lúc trước chế giễu xem thường Đường Tâm Nhan, thấy Mặc Trì Uý dắt cô đi vào, cô ta trấn động đến mở to miệng, cả người giống như tượng đá vậy, ngơ người không dám động đậy.
Cô ta không thể nghĩ đến, Đường Tâm Nhan ăn mặt bình thường, ngay cả nhã hiểu cũng không nhìn ra, lại có bối cảnh lợi hại như vậy.
Cô ta trực tiếp đắc tội bà chủ!
Nhân viên bán hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, người cô ta không ngừng run rẩy, há miệng muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói ra được.
Quản lý diaond cung kính mời Mặc Trì Uý và Đường Tâm Nhan ngồi vào ghế sô pha bằng da thật.
Biết được nhân viên lúc trước tiếp đãi Đường Tâm Nhan đã làm nhục cô, người quản lý lập tức ngay trước mặt Mặc Trì Uý đuổi nhân viên bán hàng kia.
Nhân viên bán hàng khóc lóc cầu xin Đường Tâm Nhan để cô cho cô ta một con đường, nhưng Đường Tâm Nhan mím môi không nói gì.
Cô không phải Thánh mẫu, loại nhân viên chỉ biết nhìn bằng mắt, nhân viên bán hàng kiểu này, ở lại đây sẽ chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu và tổn hại đến lòng tự trọng của những khách hàng khác mà thôi.
Nếu như người có tâm lý yếu, sợ rằng sẽ lưu lại bóng ma trong đầu, từ sau không dám đến cửa hàng sang trọng đi dạo nữa.
Dù sao cũng có câu: “Một câu nói ấm áp ba đông, một lời ác s tổn thương người sáu tháng lạnh.
”
毕竟良言一句三冬暖, 恶语伤人六月寒.
Dich như vậy không biết ổn không bạn nào check xem lại hộ mình với^^
Sau khi người quản lý đuổi nhân viên kia khỏi trung tâm thương mại, Mặc Trì Uý dẫn Đường Tâm Nhan đi đến một cửa hàng khác cao cấp gấp đôi diaond.
Bên trong được trang trí tao nhã xa hoa rộng rai.
Nhân viên bán hàng chỉnh tề đứng thành hai hàng, lúc Mặc Trì Uý dẫn Đường Tâm Nhan vào, mọi người đồng loạt cúi người chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Uý.
”
Mặc Trì Uý nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tâm Nhan, giọng nói trầm thấp nói: “Để Anna hóa trang cho em, phối một bộ lễ phục buổi tối.
”
Anna là thợ trang điểm đứng đầu của X, cô chỉ phục vụ cho những đại minh tinh là danh viện quý tộc.
Mặc Trì Uý để Giản Thành đi thị sát cùng với những quan lý cấp cao kia.
Còn anh thì ngồi trên sô pha, cầm lấy quyển tạp chí, tùy ý dở.
Mấy người quản lý cấp cao thấy vậy, cũng rất kinh ngạc hoảng sợ.
Bọn họ đã sớm nghe nói tổng giám đốc Úy không gần nữ sắc, bọn họ cũng từng muốn nịnh hót lấy lòng anh, ngoài sáng trong tối đều đưa không ít người đẹp đến, nhưng anh chưa bao giờ để ý những người phụ nữ kia.
Người phụ nữ vừa rồi, mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải đẹp đến tuyệt sắc khuynh thành, rốt cuộc cô có mị lực gì mà làm tổng giám đốc Uý bỏ lại công việc, chuyên tâm ở trong cửa hàng chọn lễ phục và trang điểm cho cô?.