Thật ra trong lòng Đường Tâm Nhan biết rõ, mười phút trước khi lên máy bay, anh nhất định đã phải làm thủ tục kiểm tra an ninh và lên máy bay rồi.
Nhưng cô vẫn chạy vào sân bay, giống như một con ruồi không đầu vậy, tìm bóng dáng của anh.
Anh cao hơn hẳn người bình thường, mặt mũi tuấn tú, khí thế xuất chúng, muốn ở trong một đám người tìm kiếm bóng dáng của anh cũng không khó.
Nhưng mà cô đã tìm kiếm khắp nơi, đều không thấy bóng dáng của anh.
Cô lau mồ hôi trên trán, cúi xuống thở dốc.
Hai ngày này liên tục chiếm giữ đầu đề và bị cư dân mạng công kích dữ dội, khiến thần kinh cô bị kéo căng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lúc trước còn nghĩ rằng trước khi anh xuất ngoại vẫn có thể gặp anh một lần, nhưng vào lúc này biết rằng mình đã không thể gặp được anh, tinh thần cô uể oải như người mất hồn, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nếu như không phải là sân bay người đến người đi, cô thật muốn ngã ngồi xuống dưới đất thở gấp mấy hơi.
Sau khi hô hấp bình thường trở lại, cô đứng thẳng người dậy buồn bã, ỉu xìu bước ra khỏi sân bay.
Đi được vài bước, đột nhiên một giọng nam vô cùng trầm ấm, êm tai và dễ chịu vang lên bên tai: “Bà Mặc.
”
Đường Tâm Nhan vừa bước chân ra ngoài, đột nhiên dừng lại.
Cô chớp chớp mắt, nhất thời nghĩ rằng bản thân có vấn đề về thính giác.
Sau vài giây, cô dường như nhận ra được điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại.
Nhìn thấy ở lối ra, người đàn ông đứng cách cô không xa, đồng tử cô mở rộng với vẻ khó mà tin được.
Anh mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cùng màu trông giống như một giá treo quần áo đang đi lại, dáng người cao cao, chân dài, thẳng như cây tùng, nổi bật giữa đám đông.
Đôi mi dày và mảnh của Đường Tâm Nhan run lên, nước mắt không tự chủ được rơi ra khỏi hốc mắt.
Cô cắn môi, giống như một tác phẩm điêu khắc không biết động đậy, ngây người tại chỗ không nhúc nhích.
Vốn dĩ từ cảm ơn đã được chuẩn bị tốt cũng bị mắc kẹt lại trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra được.
Mặc Trì Úy cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Giản Thành đang đứng ở phía sau, sãi bước chân đi về phía cô.
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt cô đã bị một bóng đen bao phủ, vòng eo của cô bị siết chặt.
Cô bị người đàn ông ôm vào trong lòng.
Ngửi thấy mùi hương thanh mát lại pha lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với hơi thở đầy nam tính kích thích nội tiết tố như vậy, chóp mũi Đường Tâm Nhan vô cùng chua xót.
Khi cô bất lực, yếu đuối và tuyệt vọng nhất và cần được giúp đỡ, dựa dẫm và chống đỡ nhiều nhất, cô chưa từng nghĩ người chồng trên danh nghĩa này sẽ như một vị thần đến bên cạnh cô.
Cho cô cảm giác an toàn, ấm áp và chỗ dựa.
Đầu cô bị áp vào lồng ngực cứng rắn và ấm áp của anh, lông mi dài rậm rạp của cô kịch liệt run rẩy.
Nhắm mắt, thoát khỏi vòng tay của anh.
Ngước mắt lên, cô liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi đến để nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn …”
Anh lập tức liền phải lên máy bay, có một vài nghi vấn, bây giờ cũng không thích hợp để hỏi rõ ràng.
Cô biết điều vẫy tay với anh: “Thượng lộ bình an nhé.
”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Uy hơi tối sầm lại, híp con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy kia lại: “Còn gì nữa không?”
Đường Tâm Nhan nhìn anh đầy nghi hoặc, không hiểu anh muốn nói gì.
Cô vội vàng chạy tới, chủ yếu là để nói lời cảm ơn với anh!
Đương nhiên, cô vẫn còn vô cùng nhiều nghi hoặc, muốn hỏi anh, nhưng bây giờ không phải lúc!
Nhìn thấy vẻ mặt giữ kín như bưng của anh, cô sờ sờ mũi: “Chờ anh trở về, mời anh ăn một bữa cơm thật thịnh soạn nhé.
”
Lời vừa nói ra, trái lại cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, với thân phận và địa vị của anh, còn bữa cơm thịnh soạn nào mà chưa ăn qua cơ chứ!
Quả nhiên, anh từ chối lòng tốt của cô: “Không ăn.
”
Đường Tâm Nhan ồ một tiếng nói: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?”
Anh trầm mặt nhìn cô, môi mỏng mím chặt không nói.
Mặc dù bẩm sinh đã khôi ngô tuấn tú nhưng bình thường anh quá mức lạnh lùng và lãnh đạm, lúc mím môi thì đường viền và đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sắc sảo và lạnh lùng khiến cho người ta cảm giác không dám lại gần.
.