Đường Tâm Nhan giương đôi mắt mờ mịt sương, cắn chặt môi, chiếc mũi đỏ ửng vì gió đêm.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, trái tim anh mềm ra như nước trong nháy mắt: “Ngày mai có thể lấy được chiếc nhẫn rồi, mẹ được cứu rồi, đừng khóc nữa.”
Đường Tâm Nhan mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh.
Cô khóc, vốn không phải vì chiếc nhẫn, mà là vì lo lắng cho sự sống chết của anh…
Không dám ở lại nơi này lâu hơn, cô đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay to lớn của anh.
Anh dùng một lực mạnh, kéo cô từ dưới đất lên, cô thuận thế ngồi lên xe mô tô hình dáng dũng mãnh, mạnh mẽ và chói mắt.
Ngay khi cô vừa ngồi vững, chiếc xe truyền đến tiếng nổ máy vang trời và sau đó lao vụt đi như sao băng.
Loại xe mô tô này có thể đi được nhanh nhất với vận tốc 240 km/giờ, có vị trí ngồi phía sau gợi cảm nhất thế giới, phụ nữ ngồi lên, bắt buộc phải áp sát vào lưng người đàn ông.
Tốc độ gió gào thét ở bên tai, chóp mũi phả ra hơi thở mát rượi đầy nam tính, cả người cô giống như uống rượu say, không tự chủ mà vươn hai tay, vòng ra ôm lấy vòng eo gầy của anh.
Ai nói eo phụ nữ nhỏ là hấp dẫn nhất, người đàn ông trước mặt eo thon, lưng dài, không khỏi quyến rũ mê hoặc cô.
Lúc trước khi còn đi học, cô nhìn thấy nam sinh đạp xe chở nữ sinh tóc dài bay phấp phới trong khuôn viên trường, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Nhưng Phó Tư Thần cảm thấy việc đạp xe đạp không phù hợp với thân phận của anh ta nên mỗi lần đón cô, anh ta đều đi những chiếc xe đắt tiền.
Xe đi rất nhanh, gió thổi làm tóc cô rối tung, cô nhịn không được muốn hét lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, tưởng như bản thân đang ở trong một giấc mộng.
“Mặc Trì Úy, lúc tôi nghe thấy tiếng súng còn tưởng là anh đã mất mạng rồi!” Cô dựa vào lưng anh đón gió, hét lớn.
“Chồng em không dễ chết như vậy đâu, yên tâm, tôi vẫn muốn sống cùng em đến già.” Giọng anh vẫn trầm thấp như cũ, xe đi với tốc độ quá nhanh, gió quá lớn, cô vốn dĩ không nghe rõ anh nói gì, cô gân cổ hỏi: “Anh nói to lên chút, tôi nghe không rõ!”
Anh đưa một bàn tay to lớn đang cầm ở tay lái, bao bọc lấy bàn tay nhỏ, đặt lên môi, hôn lên mu bàn tay cô.
Làn da bị đôi môi mỏng của anh hôn giống như có con cá nhỏ bé lẻn qua, trái tim cô lại tan chảy thêm lần nữa.
Cô nhắm mắt, cũng không rút tay về.
Bất kể anh từng yêu người phụ nữ nào hoặc anh có coi cô là người thay thế thì chí ít, đêm nay cô vẫn rất vui, rất hạnh phúc, rất cảm động.
Trên đỉnh núi.
Anh Bưu kéo tay đua đã thua cuộc đua sang một bên, tối sầm mặt hỏi: “Không phải bắn rồi sao? Sao cậu ta không bị tổn hại gì, ngược lại còn thắng cuộc hả?”
“Người đó bản lĩnh rất lợi hại, anh ta đã tránh thành công một phát bắn, còn cản đường của tôi, tiến hành giao chiến với tôi, tôi lại không phải đối thủ của anh ta.”
Anh Bưu xoa xoa cằm, đáy mắt lộ ra tia hung ác nham hiểm: “Tôi đây chưa từng thua một trận nào, việc này mà truyền ra ngoài thì sau này làm sao tôi còn lăn lộn trong giới này được nữa.
Hơn nữa thứ cậu ta cần là chiếc nhẫn Hồng Ngọc, di vật của người phụ nữ tôi yêu thương để lại, tôi không thể để cậu ta lấy đi được.” Nói xong, anh ta cười lạnh một cái: “Tôi sẽ khiến cậu ta sống không qua nổi bảy giờ sáng mai.”
Mặc Trì Úy lái xe chở Đường Tâm Nhan đến lưng chừng núi thì đột nhiên có hơn mười chiếc xe chạy đến, từ dưới núi hối hả lao lên.
Nhìn thấy những chiếc xe đang ào ào lao đến, Mặc Trì Úy cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh dừng xe, ôm Đường Tâm Nhan từ trên xe xuống.
“Xem ra anh Bưu muốn lấy mạng tôi ngay trong đêm nay rồi!” Mặc Trì Úy nâng cổ tay trái liếc mắt nhìn thời gian: “Bọn họ còn một phút là sẽ lái đến đây, bà Mặc, nếu chúng ta muốn bảo toàn tính mạng, thì phải tránh rồi.”
Họ đang đứng trên vách núi không có hàng rào bảo vệ, Đường Tâm Nhan liếc nhìn vách núi tối đen không thể nhìn thấy tận cùng, con ngươi của cô khẽ co lại: “Trên đỉnh núi có anh Bưu, dưới núi lại có người của anh ta, không lẽ chúng ta phải nhảy xuống vực mới thoát được?”.