Uy lực của thuốc nổ thực sự không nhỏ, Mặc Trì Úy đỡ người mà mình đang bảo vệ là James ngã xuống, trên vai lập tức truyền đến một trận đau đớn tột độ.
Không cần nhìn cũng có thể đoán được, sau lưng khẳng định là một mảng máu thịt đã lẫn lộn.
Vốn dĩ sốt cao vẫn chưa khỏi, bây giờ lại bị thương, một cơn choáng váng úp tới, anh cơ hồ như muốn hôn mê.
Cắn chặt răng, anh mạnh mẽ chống đỡ thân thể mình từ trên người James dời đi.
Không để ý đến vết thương trên người mình, anh nhìn James trước tiên, vỗ vỗ bả vai anh ta, khàn giọng hỏi: “Anh có ổn không?”
Từ sau khi người phụ nữ anh ta yêu rời bỏ anh ta mà đi, James vẫn ở trong trạng thái tinh thần sa sút chán chường.
Không còn sức sống, cái xác không hồn, là những từ tốt nhất để hình dung anh ta.
Lúc trước nghe được trong chiếc nhẫn có chứa thuốc nổ, như vậy một khắc kia, anh ta chính là muốn mình bị nổ chết.
Chết rồi, anh ta có thể đi tìm người phụ nữ anh ta yêu!
Chỉ là, anh ta không ngờ, người đàn ông thay mình tìm được chiếc nhẫn này, không để ý đến an nguy của bản thân mà bảo vệ anh ta ở bên dưới.
Vậy mà người đàn ông này lại giống mình thật đấy, chỉ vì một người phụ nữ mà ngay cả tính mạng cũng không muốn!
Sau khi tiếng nổ chói tai qua đi, lỗ tai vẫn còn ong ong rung động, James không nghe rõ những lời Mặc Trì Úy nói.
Từ dưới đất bò dậy, anh ta nhìn về phía người đàn ông đang nằm ở một bên, anh nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, trên người có vết thương.
Máu đỏ tươi ướt đẫm, liên tục từ bả vai anh ứa ra bên ngoài.
James cau mày, vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì người đàn ông kia đột nhiên mở mắt nhìn về phía anh ta, con ngươi đen nhánh rã rời.
Anh mở miệng, gian nan phun ra một câu: “Anh không có việc gì là tốt rồi.”
Nói xong thì hôn mê bất tỉnh.
Khi Mặc Trì Úy tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sáng rõ khiến anh có thể đoán ra được bây giờ đang là buổi tối, chống thân thể từ trên giường ngồi xuống, chỉ là khẽ động thôi mà vết thương máu thịt lẫn lộn ở phần lưng đã căng ra đau đớn.
Anh tựa hồ đối với việc bị thương đã tập mãi thành thói quen, mặc dù bị thương rất nghiêm trọng, nhưng trên mặt anh như trước không có lấy một gợn sóng sợ hãi, tuấn lãnh thờ ơ.
“Cho dù có một thần y là tôi đây điều trị cho anh, tốt nhất anh cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày.” Trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn lười biếng thờ ơ truyền đến.
Mặc Trì Úy nhìn về vị trí phía ghế sô pha, nơi đó có một thân ảnh thon dài đang ngồi, thân ảnh vừa thẳng tắp vừa tản mạn.
Mặc Trì Úy không để ý đến lời của anh ta, đi tới chỗ công tắc điện, tách một tiếng mở đèn lên.
Có vẻ như không thích ứng kịp với ánh sáng sáng quá chói, thân ảnh ngồi trên ghế sô pha kia giơ tay lên ngăn cản ánh sáng xanh lam chiếu vào trong mắt, anh ta ngáp một cái: “Chưa từng thấy anh không quý trọng thân thể như thế này!”
Mặc Trì Úy híp ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông trên ghế sô pha.
Đó là khuôn mặt quá mức tinh xảo và ôn nhu, là người phương Đông, nhưng ánh mắt lại là màu xanh dương của biển lớn, liếc nhìn một cái, tựa hồ có thể khiến cho người ta chìm đắm ở bên trong.
Anh ta mặc một bộ đồ màu xanh lá ở bên trong, bình thường một người đàn ông mà mặc như vậy thì sẽ hiện lên vẻ ẻo lả, nhưng mặc ở trên người anh ta lại không có bất kỳ một tia phản cảm.
Nếu anh ta sinh ra là phụ nữ thì không biết sẽ điên đảo chúng sinh thế nào.
Mặc Trì Úy bất động thanh sắc dò xét khiến người đàn ông trên ghế sô pha bật cười: “Sẽ không chỉ vì tôi cạo râu đi rồi, thay đổi một bộ quần áo, anh liền không nhận ra tôi chứ?”
Người đàn ông hướng về phía Mặc Trì Úy đi tới, anh ta vươn ngón tay thon dài của mình: “Tôi là James, anh cũng có thể gọi tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Dực, rất vinh hạnh được quen biết anh, ân nhân cứu mạng của tôi.”
Cũng khó trách Mặc Trì Úy trong lúc nhất thời không nhận ra anh ta, Tiêu Dực trước đó, cả mặt u oán, chán chường không chịu nổi, một thân quần áo tối màu âm trầm, tóc sóng ngang vai.
Mà bây giờ, anh ta đã cắt tóc, cạo râu, thay đổi quần áo, cả người rực rỡ hẳn lên, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai..