Đường Tâm Nhan thức dậy khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở của cô.
Cô hơi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, sau khi hoàn hồn, cô nhanh chóng lấy điện thoại dưới gối ra.
Đầu tiên cô kiểm tra xem Mặc Trì Úy có gửi tin nhắn hay gọi điện cho cô sau khi trở về không.
Không có bất cứ cái gì.
Đáng ghét, hôn người ta rồi còn tỏ ra không biết.
Cô vò vò mái tóc rối bời, một nỗi sầu muộn thoáng qua giữa hai hàng lông mày của cô.
Nhưng cô ấy không phải là người nhạy cảm, tuy có chút xúc động nhưng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ tâm trạng của cô.
Cô rời giường rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cô nhìn cái bàn chải đánh răng đơn độc trong cốc có hình con heo màu hồng, cô tự hỏi khi nào mình mới có thể đặt nó chung với bàn chải đánh răng của Mặc Trì Úy.
Lần tới khi anh đưa cô trở lại Cẩm Tú Viên cô sẽ tặng anh một chiếc cốc đánh răng có họa tiết hình con heo.
Một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo như anh mà cầm chiếc cốc có hình chú heo con để đánh răng chắc hẳn rất buồn cười.
Đôi môi cô vô thức vẽ lên một đường cong.
Đang bóp kem đánh răng lên bàn chải thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mới sáng sớm thì ai sẽ đến đây tìm cô vậy?
Chắc là bà cụ ở đối diện, chỉ cần cô ở nhà là bà cụ sẽ đến chào hỏi sau khi tập thể dục buổi sáng.
Vì sợ bà cụ đợi lâu nên Đường Tâm Nhan không kịp dọn dẹp mà chạy nhanh ra cửa, chạy quá nhanh nên giữa chừng cô đánh rơi một chiếc dép.
Mở cửa ra cô vừa định nói lời chào với bà cụ thì đã sững sờ khi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.
Không phải bà cụ sống đối diện mà là Mặc Trì Úy đã khiến cô sầu não cả đêm.
Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc áo khoác len dài đến đầu gối, thân hình cao lớn của anh đứng đó giống như một bức tranh được vẽ cẩn thận bởi một người họa sĩ, đẹp vô cùng.
Còn cô thì sao?
Mái tóc dài xõa tung hơi rối, mặt còn chưa kịp rửa, khóe miệng còn dính bọt trắng, trên người mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, một chân trắng nõn đứng thẳng, chân kia thì không có dép đang đặt trên mu bàn chân kia.
Có lẽ không ngờ anh lại tới nên đôi môi hồng của cô khẽ hé mở lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Trì Úy ẩn giấu nét cười.
Thấy vậy, hai má Đường Tâm Nhan nóng bừng, cô cúi đầu xuống, bàn chân trần cọ xát vào mu bàn chân kia.
An Thành đã bước vào cuối thu, thời tiết buổi sáng hơi mát mẻ.
Mặc Trì Úy đưa bữa sáng trong tay cho cô, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã vang lên: “Anh mang đồ ăn sáng tới cho em.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy hộp giữ nhiệt mà anh đưa cho, cô cắn môi dưới rồi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh.”
“Em mau vào đi, ăn xong thì xuống lầu, anh sẽ chờ em trên xe.”
Nhìn thấy anh xoay người rời đi, Đường Tâm Nhan giống như phản xạ có điều kiện vội nắm lấy tay áo anh: “Nếu anh đã đến đây thì vào ngồi đi.
Em sẽ pha cho anh một ly sữa.”
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng của mình, thân hình cao lớn đứng thẳng không nhúc nhích.
Đường Tâm Nhan kéo tay anh nhưng thấy anh đứng yên không phản ứng gì, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”
Sau đó khóe môi cô cong lên, cười tủm tỉm: “Chẳng lẽ sợ em ăn thịt anh sao?
Mặc Trì Úy liếc nhìn căn hộ qua bờ vai mảnh mai của cô, sau đó vì không thể chịu được ánh mắt thất vọng của cô nên anh đi theo cô vào nhà.
Đường Tâm Nhan vội mang chiếc dép vừa làm rơi vào, cô đặt bữa sáng lên bàn cà phê rồi nhìn người đàn ông kia, cô thấy ánh mắt anh rơi vào ảnh chụp của bố mình nên tới gần anh giới thiệu: “Đây là bố em, ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây năm năm.”
Mặc Trì Úy giống như không nghe thấy lời nói của cô, đôi mắt đen của anh nhìn vào bức ảnh không chớp mắt..