Cô chủ động phủ đôi tay trắng nõn thon dài của lên mu bàn tay đang hiện lên gân xanh của anh.
Ngay sau đó anh đã cầm lấy tay cô.
Ngón tay cái thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa xoa gan bàn tay của cô, vẻ mặt nghiêm nghị của anh theo đó cũng dịu đi rất nhiều: “Bà Mặc đang quan tâm đến chồng sao?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thành thục của anh khiến trái tim Đường Tâm Nhan đập rất nhanh.
Cô nghĩ đến cuộc đời đau khổ của anh thì cũng không rút tay lại hay nói câu dối lòng nào mà tranh thủ lúc chờ đèn giao thông cô hơi nghiêng người chủ động hôn lên má anh: “Ừ, em quan tâm anh.”
Nơi được cô hôn dường như vẫn còn lưu lại sự mềm mại của làn môi và hương thơm ngào ngạt của cô.
Anh nắm tay cô rồi hôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô: “Bà Mặc, cảm ơn em.”
Cô khiến trái tim lạnh lẽo bao năm của anh có chút ấm áp.
Đường Tâm Nhan có chút không giải thích được: “Cảm ơn em vì cái gì?”
Cô rút bàn tay nhỏ bé đã tê dại vì nụ hôn của anh, hai má cô lại đỏ bừng: “Nói đến đây em cũng muốn cảm ơn anh.
Nếu không phải sự giúp đỡ của anh thì chắc chắn em sẽ không nhờ vả được James.”
“Cô gái ngốc, hiện tại em đã là vợ của anh, việc của mẹ em đương nhiên cũng là việc của anh.”
Đường Tâm Nhan dựa đầu vào vai anh, cô vừa nghiêng người liền thấy anh cau mày nên ngồi thẳng lại rồi bĩu môi hỏi: “Anh không thích em dựa vào người sao?”
Giọng nói vừa dứt thì người đàn ông kia đã gõ một cái trên đỉnh đầu cô, cô vội ôm đầu kêu đau.
Cô tức giận đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, giọng nói đầu vẻ bất mãn: “Tại sao lại đánh em?”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm dáng vẻ giận dỗi của cô, đôi môi mỏng hiện lên ý cười: “Ai bảo em nói bậy, không dựa vào vai chồng mình thì em định dựa vào vai ai?”
“Nhưng em vừa dựa vào người anh thì anh lại cau mày!”
“Không có.”
“Có.”
“Em nhìn nhầm rồi.”
“Không phải, không phải, không phải.”
Mặc Trì Úy bất lực thở dài, lợi dụng thời gian đèn đỏ còn kéo dài mười lăm giây, anh cởi dây an toàn cúi đầu phủ lên đôi môi cô gái đang chu lên vì giận dỗi.
Đường Tâm Nhan chớp mắt rồi ngây người nhìn gương mặt tuấn tú đang ở ngay trước mắt, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Chỉ có hơn mười giây nên anh không hôn sâu mà chỉ nhẹ nhàng mút chặt đôi môi của cô.
Cơ thể anh mát lạnh của anh xen lẫn mùi hương của kem cạo râu chiếm trọn khứu giác và vị giác của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng khiến cơ thể cô hơi run lên.
Trong xe vốn đã hơi nóng nhưng bây giờ cô càng cảm thấy nóng hơn sau khi nhận nụ hôn từ anh, anh vẫn chưa buông cô ra cho đến khi có tiếng còi xe phía sau giục giã.
Hơi thở của hai người đều có chút hỗn loạn.
Anh ngồi thẳng người lại, trong đôi mắt sâu thẳm kia vẫn còn le lói ngọn lửa chưa dập tắt.
Anh là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường nên đương nhiên sẽ có dục vọng.
Cô cũng thầm nghĩ nếu lần sau anh thực sự muốn cô thì cô sẽ cho anh.
Chỉ là cô ấy không còn nguyên vẹn nữa, cô không biết anh ấy có để ý đến chuyện này hay không.
Có một số người đàn ông giống như Phó Tư Thần, những người đó coi trọng tấm màng mỏng manh kia hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô không biết Mặc Trì Úy có phải là người như vậy hay không.
Cô nghĩ đến cảnh lần đầu tiên của mình đã bị một người đàn ông trung niên cướp đi khiến bản thân cô cảm thấy thật bẩn thỉu và ghê tởm. Cô cắn chặt môi, tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề.
Thực ra cô rất hận Phó Tư Thần, cả đời này cô không muốn tha thứ cho anh ta cũng bởi vì chuyện này.
Anh ta đã hủy hoại sự trong trắng của cô, hủy hoại những gì trân quý nhất của cô.
Vốn dĩ cô muốn trao nó cho người đàn ông mà mình yêu nhất.
Cô nghiến răng rồi vô thức bật ra ba chữ: “Phó Tư Thần.”
Khi anh chuẩn bị lái xe lại nghe thấy ba chữ “Phó Tư Thần” khiến khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trầm xuống.
Anh nheo lại đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em vừa gọi ai?”.