Đường Tâm Nhan khịt khịt mũi, vừa mới định giải thích thì đột nhiên ngửi thấy một chút xíu mùi máu tanh, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại: “Anh bị chảy máu ở đâu vậy?”
Miệng vết thương mà ngày hôm qua Tiêu Dực mới băng bó cho anh có lẽ bởi vì động tác nghiêng người hôn cô lúc nãy mà lại bị rách ra rồi.
Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiêu Dực khi lại phải giúp anh băng bó vết thương một lần nữa.
Anh nhìn khuôn mặt lo lắng của Đường Tâm Nhan, anh không muốn để cô phát hiện ra vết thương của anh vào đúng thời điểm quan trọng lúc mẹ cô chuẩn bị làm phẫu thuật.
Dù sao chỉ một mình chuyện của mẹ cô đã đủ làm cô lo lắng mệt chết đi được rồi.
Để chuyển đề tài câu chuyện, anh không tiếp tục truy cứu chuyện cô gọi tên của Phó Tư Thần nữa, cúi đầu nhìn thấy tay cô đang xách theo một hộp giữ nhiệt: “Ăn đồ ăn đi!”
Đường Tâm Nhan thấy anh né tránh không chịu trả lời, trong đôi mắt hạnh lóe lên hoài nghi: “Có phải anh bị thương rồi không?”
“Không phải.” Anh nâng khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của cô lên: “Em hi vọng chồng của em bị thương sao?”
“Đương nhiên là em không muốn.” Cô khịt mũi, lại không ngửi thấy mùi máu nữa rồi.
Cô chăm chú nhìn anh một lúc lâu, thấy sắc mặt anh vẫn rất bình thường nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Mặc Trì Úy nhìn cô cúi đầu ăn sáng, lén lút thở phào một hơi.
Anh mang cho cô cháo và một lồng bánh bao hấp nho nhỏ.
Cô ăn vài miếng cháo, cảm nhận được rõ ràng mùi vị khác với cháo mua bên ngoài, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe: “Ngon thật đó, anh mua cháo ở tiệm nào vậy, lần sau em cũng muốn mua cho mẹ một chút.”
“Không mua được đâu, trên thế giới có một không hai, chỉ có mợ chủ Mặc mới được ăn thôi.”
Đường Tâm Nhan ngẩn ra một lúc sau đó mới kịp phản ứng lại rồi reo lên: “Đây là cháo anh tự nấu sao?”
Tay nghề của anh tốt thật đấy, cũng thật khó tưởng tượng ra một người có nhan sắc, có địa vị như anh lại có thể thức dậy vào lúc sáng sớm để vào bếp đích thân nấu cháo cho cô.
“Anh dậy rất sớm sao?” Cô cong môi, có chút đau lòng: “Thật ra em rất dễ nuôi, lần sau không cần phải dậy sớm như vậy đâu, em tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.”
“Cô bé ngốc này, anh làm bữa sáng cho vợ của anh thì có gì là vất vả đâu chứ.”
Lời nói của anh làm cô cảm thấy vừa cảm động vừa ấm lòng, trong hốc mắt trào ra một tầng hơi nước mỏng: “Kể từ khi bố em qua đời, đã rất lâu rồi em chưa được ăn một bữa sáng ngon như thế này…”
Mặc Trì Úy thâm trầm nhìn cô, ánh mắt âm u hơi tối lại: “Ở trong lòng em, bố em là một người như thế nào?”
Nhắc đến bố mình, giữa hai đầu lông mày của Đường Tâm Nhan giãn ra, lộ ra ý cười dịu dàng, đó chính là sự sùng bái và yêu thương của con gái đối với bố của mình.
“Ông ấy là một doanh nhân thành đạt, ở thời ông nội của em, sự nghiệp của nhà họ Đường bắt đầu sa sút, sau đó bố em đã nỗ lực gây dựng phát triển lại sự nghiệp của gia đình.
Tuy rằng ông ở bên ngoài mạnh mẽ oai phong, nói năng thận trọng, nghiêm túc nhưng khi ở nhà, ông lại là một người chồng, người bố rất yêu thương vợ con của mình.
Mỗi buổi sáng thức dậy ông đều nấu bữa sáng cho mẹ, em và cả Đường Vũ Nhu nữa.
Cuối tuần có thời gian rảnh ông đều sẽ đưa em và Đường Vũ Nhu đi đến khu vui chơi, lúc không bận bịu công việc sẽ đến đón em tan học.
Ông ấy thật sự là một người bố tốt, một người đàn ông tuyệt vời.”
Khóe môi Mặc Trì Úy kéo ra một đường cong nhàn nhạt và lạnh lùng: “Là như vậy sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức cô không thể nghe thấy anh đang nói gì.
Xe rẽ vào một khúc ngoặt, đến cổng bệnh viện.
Mặc Trì Úy xuống xe, giúp Đường Tâm Nhan mở cửa ghế lái phụ: “Em lên trên trước đi, anh đỗ xe xong rồi lên tìm em sau.”
Đường Tâm Nhan “vâng” một tiếng.
Nhìn anh lái xe vào bãi đỗ xe, cô có chút ngẩn ngơ.
Không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng hình như anh không thích nghe thấy cô nhắc đến bố của cô.
Có lẽ là việc cô nhắc đến bố cô sẽ làm anh nhớ đến bố của anh, dù gì anh cũng đã từng nói bố của anh đối xử với anh rất tệ.
Đi đến phòng bệnh của mẹ, Đường Tâm Nhan vừa bước vào thì nhìn thấy Phó Tư Thần và Phó Thành Nghiệp cũng đang ở đây..