Thời gian trước đây, lúc hai người vừa quen biết, anh biểu hiện ra ngoài rằng anh vô cùng thích thú với thân thể của cô, thậm chí còn muốn cô dùng tay giúp anh… Có lẽ do cô từ chối anh quá nhiều lần nên đã khiến cho anh mất đi kiên nhẫn.
Vì thế nên anh mới không kìm được mà ra ngoài tìm nữ minh tinh khác trẻ trung hơn cô, có cá tính hơn cô.
Người ta mới vừa tròn mười tám tuổi, anh lại thực sự có thể xuống tay.
Đường Tâm Nhan thu lại tầm nhìn ở bên ngoài cửa sổ xe, cô nằm bỏ trên vô lăng, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đang ửng hồng lại.
Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, lồng ngực cũng có chút bí bách và khó chịu nhưng suy cho cùng cũng vẫn tốt, không quá đau đớn.
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe một lúc lâu, cho nên nửa tiếng đồng hồ sau cô nhìn thấy Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi che chắn kín đáo một trước một sau bước ra khỏi nhà hàng.
Thậm chí cô còn có chút kích động muốn đi đến trước đó.
Nhưng bước lên đó rồi cô lại có thể làm cái gì?
Cuộc hôn nhân giữa cô và Mặc Trì Úy căn bản không được xây dựng dựa trên nền tảng tình yêu và trách nhiệm.
Kể cả anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài vậy thì cô lại có tư cách gì mà đi quản lý anh cơ chứ? Với lại, tính nguyên tắc của con người cô từ trước tới nay đều rất mạnh, đàn ông đã bị người phụ nữ khác chạm vào cô cũng sẽ không tiếp tục nuối tiếc.
Nhắm chặt mắt rồi lại mở ra một lần nữa, sự dửng dưng và bình tĩnh đã được phục hồi lại.
Nhưng tuy rằng trên mặt không thể nhìn ra sơ hở nhưng trong hơi thở của cô vẫn còn xuất hiện dấu vết hỗn loạn.
Không phải cô thực sự không để ý mà là do bản thân cô ép buộc mình phải giả vờ không để ý.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, Đường Tâm Nhan khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy là điện thoại của Quý Tịnh, Đường Tâm Nhan lập tức trượt nút nhận cuộc gọi.
“Chị Quý, chị không sao chứ…”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói xong thì giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông ở đầu dây bên kia liền truyền tới: “Biệt thự số 5 Thủy Vân Gian.”
Đường Tâm Nhan ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại đã bị đầu dây bên kia tắt mất.
Người vừa này nói chuyện điện thoại với cô là Cố Tây Từ sao? Anh ta sẽ không độc ác hành hạ Quý Tịnh đó chứ? Quay đầu xe, cô đạp ga phóng nhanh đến khu biệt thự đắt nhất, xa hoa nhất ở An Thành – Thủy Vân Gian.
Có lẽ do đã được Cố Tây Từ thông báo trước, lúc Đường Tâm Nhan vừa báo tên thì người bảo an không nói hai lời liền để cho cô đi vào.
Đỗ xe xong, Đường Tâm Nhan ấn chuông cửa.
Một cô giúp việc ra mở cửa.
“Cô là cô Đường phải không? Trước khi cậu chủ rời đi đã nói rằng cô sẽ tới, cậu ấy muốn cô khuyên cô Quý ăn chút gì đó sau đó ở lại đây cùng với cô ấy.”
“Chị Quý sao thế?”
“Cái này…” Người giúp việc muốn nói lại thôi: “Việc của cậu chủ, phận người làm chúng tôi không thể nói nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đồ ăn mà người giúp việc đã chuẩn bị, đi tới phòng ngủ trên lầu.
Đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy Quý Tịnh quần áo trên người không đủ che thân, những dấu đỏ hồng rải rác khắp nơi trên làn da trắng như tuyết của cô ấy khiến ánh mắt của Đường Tâm Nhan cứng lại.
Những dấu đỏ, ngoài vết hôn còn có những dấu vết bị thắt lưng quất vào người.
Đường Tâm Nhan bỏ đĩa thức ăn ở trên tay xuống, bước những bước lớn đi về phía Quý Tịnh nằm cuộn lại trên giường, không hề động đậy.
Ở dưới khoảng cách gần như vậy, những vết đỏ kia càng khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
“Chị Quý, chị không sao chứ?” Đầu lông mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, cô rút vài tờ khăn giấy giúp Quý Tịnh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt: “Là do anh Cố đánh đúng không?”
Quen biết Quý Tịnh đã mấy năm nay, cảm giác mà cô ấy cho cô trước giờ đều là ấn tượng về một người phụ nữ giỏi giang, thông minh lanh lợi, dường như không hề có bất cứ khó khăn nào có thể chèn ép được cô ấy vậy.
Kiểu tình huống như bây giờ có cho cô nghĩ cô cũng không thể nghĩ ra.
“Chị Quý, sao chị lại không nói gì vậy? Em là Tâm Nhan đây, em đến đây cùng với chị này.”
Nhìn thấy Quý Tịnh giống như một bức tượng gỗ không có linh hồn, trong mắt Đường Tâm Nhan cũng ứa ra một tầng hơi nước.
Cô ôm lấy bả vai thon gầy của Quý Tịnh: “Em biết bây giờ chị rất khó chịu, chị nói ra đi, nói ra rồi có lẽ trong lòng sẽ đỡ hơn một chút.”