Mặc Trì Úy nâng cằm Đường Tâm Nhan lên, khuôn mặt đẹp trai của anh tiến về phía cô.
Hai luồng hơi thở đan xen vào nhau, ánh mắt anh vừa sâu vừa tối nhìn cô: “Em dám cắn vào chỗ nhạy cảm như vậy của chồng em là muốn làm gì vậy, bà Mặc?”
Khi anh nói, hơi thở nóng rực phả xuống, khiến toàn thân Đường Tâm Nhan run lên, không biết phải làm sao.
Đường Tâm Nhan xấu hổ, cô quay mặt đi, giải thích: “Tôi không cố ý…”
Da mặt cô mỏng, Mặc Trì Úy đương nhiên biết cô không cố ý, nhưng anh cứ thích nhìn dáng vẻ khi cô đỏ mặt.
Anh áp đôi môi mỏng lên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn dái tai trắng như ngọc: “Tha thứ cho chồng em rồi hả?”
Đôi mi dài cong vút của Đường Tâm Nhan run rẩy, cô không dám nhìn anh, cúi đầu, nói nhỏ: “Anh đã giải thích rõ ràng với tôi rồi, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không nói gì thêm, anh kéo cánh tay mảnh khảnh của cô lên, lại bôi thuốc.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng thoa vết thương cho cô, cô không những không cảm thấy đau mà thậm chí có chút tê dại.
Nhìn đôi dung mạo tuấn tú cùng đường nét nghiêm nghị của anh, trái tim cô run lên.
Cô có nên dũng cảm một lần nữa không? Thử sống hòa thuận với anh, nếu như cô đã cố gắng, cho dù cuối cùng không có kết quả tốt đẹp, chẳng phải cô cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc?
Thoa thuốc cho cô xong, Mặc Trì Úy thấy cô sững sờ nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm lại ẩn hiện ý cười: “Muốn tôi hôn em sao?”
Hai má Đường Tâm Nhan nóng lên, cô từ trên sô pha đứng lên, vội vàng lắc đầu: “Không phải… Tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện gì đó, chứ không muốn anh hôn tôi.”
Cô vẫn đang mặc trang phục lúc đóng phim, trên mặt cũng chưa tẩy trang, cô chỉ về hướng phòng tắm: “Tôi muốn đi tẩy trang.”
Mặc Trì Úy ừ một tiếng.
Khi cô bước đến cửa phòng tắm, đầu ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, người đàn ông anh tuấn, lạnh lùng đã sải bước về phía cô.
Cô quay đầu lại theo phản xạ.
Đột nhiên bị một bóng đen bao phủ trước mặt.
Trước khi cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng và mạnh mẽ của anh đã áp xuống về phía cô.
Đường Tâm Nham chớp chớp đôi mi, eo cô bị anh siết chặt, giọng nói trầm thấp của anh lập tức vang lên: “Nhắm mắt lại.”
Cô “ồ” một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.
Anh ấn cô vào cửa phòng tắm, mạnh mẽ, cường thế xâm chiếm đôi môi cô.
Hơi thở dồn dập mang theo sự mát lạnh, cuốn hút chỉ thuộc về riêng anh.
Cô thở ra, đột nhiên trở nên bối rối.
Anh cạy răng cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng đi vào cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Đường Tâm Nhan tựa vào cánh cửa thất thần, sững người, hai chân giãy giụa.
Khi anh mút vào, một luồng điện lạ lùng và ngượng ngùng chạy khắp cơ thể cô, những ngón tay buông thõng bên người của cô không khỏi cuộn tròn.
Trên làn da ửng hồng hiện nổi da gà, cô ngây ngẩn cả người.
Nụ hôn của anh dường như đã chạm vào trái tim cô.
Bao nhiêu chua xót, tủi thân, rối rắm, khó chịu của cô trong những ngày qua đều bị nụ hôn này làm tan biến.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng cô hết lần này đến lần khác muốn điều khiển trái tim mình, nhưng cô bất giác vẫn bị anh cảm hóa.
Cô nghĩ không bao lâu nữa trái tim mình sẽ bị anh chiếm giữ hoàn toàn.
Nhưng, cô không muốn trốn tránh nữa.
Nếu cô đã thích anh, cô sẽ thử dũng cảm một chút! Kết quả tồi tệ nhất là bị anh làm tổn thương một lần, cùng lắm là cô đơn độc đến già.
Nghĩ đến đây, hai tay đặt ở bên hông không tự chủ đặt lên vòng eo gầy nhưng mạnh mẽ của anh.
Nhận thấy cô đáp trả lại mình, Mặc Trì Úy cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, hàng mi dài không ngừng run rẩy, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ như phủ thêm một lớp sương động tình, đẹp đến rung động lòng người, yết hầu gợi cảm của anh di chuyển lên xuống, lòng bàn tay rộng trên eo cô càng siết chặt thêm vài phần.