Hai hàng mi Đường Tâm Nhan khẽ run lên, hơi thở có chút thắt lại: “Anh có ngon nghẻ gì đâu chứ? Em còn lâu mới thèm.”
Mặc Trì Úy khẽ cong môi, tâm tình hình như rất vui vẻ: “Em phải ăn thì mới biết có ngon không.”
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn vào đôi mắt của cô, tựa như đầm nước dưới ánh trăng, trong trẻo sâu thẳm khiến người ta nôn nao, xao xuyến.
Đường Tâm Nhan uống một ngụm nước, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô mím nhẹ môi không nói gì.
Trong lòng, có chút hoảng sợ.
Anh vì mẹ cô mới bị thương nặng như vậy ở lưng, nếu không phải cô hiểu lầm chuyện giữa anh và Kiều Phi Nhi, có lẽ cô cũng không biết anh bị thương.
Anh sợ cô buồn và tự trách nên thà âm thầm chịu đựng một mình.
Một người đàn ông như vậy, phải chăng thắp đèn lồng cũng khó tìm được?
Anh nhìn cô, cái nhìn ẩn chứa dục vọng mãnh liệt, cô luôn biết điều đó.
Chỉ cần anh không chán ghét cô, cô sẽ trao bản thân cho anh!
Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi quán ăn.
Đường Tâm Nhan tự hỏi làm thế nào để thẳng thắn thú nhận về lần đầu tiên của cô nhưng chuyện xấu hổ như vậy, cô không nói ra được.
Cúi đầu xuống, cau mày một hồi, cắn môi một lúc, trong lòng cô buồn phiền muốn chết.
Mặc Trì Úy chưa chạm vào người phụ nữ nào khác, anh ấy trong sạch, nhưng cô… Nếu anh biết cô đã từng ngủ với một người đàn ông trung niên, anh có hối hận khi cưới cô không?
“Tránh đường, mau tránh đường …” Một cậu bé đi giày trượt patin lao về phía Đường Tâm Nhan, nhìn thấy cậu bé sắp đâm vào cô, Mặc Trì Úy vội vàng nắm lấy cánh tay cô kéo cô vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực cứng rắn và ấm áp của anh, eo cô bị bàn tay mảnh mai và mạnh mẽ của anh ôm chặt, nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh.
Người đàn ông này lúc nào cũng quan tâm cô như vậy.
“Em đang nghĩ linh tinh gì đó?” Giọng anh thâm trầm thu hút, như thể phát ra từ sâu trong lồng ngực, làm rung chuyển màng nhĩ của cô.
Đường Tâm Nhan thoát khỏi vòng tay của anh, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy em đang bận suy nghĩ.”
“Em suy nghĩ về điều gì?”
Đường Tâm Nhan cắn môi, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”
Cô không dám nói, cô thật sự không dám nói, cô sợ bị anh ghét bỏ.
Hai người vừa mới làm lành, cô không muốn bị những chuyện không hay đó ảnh hưởng đến tâm trạng, huống chi là lại nảy sinh mâu thuẫn với anh.
“Chúng ta đi dạo phố đi!” Cô nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh, kéo anh về phía trước vài bước.
Dường như nhận ra điều gì đó, cô lại nhanh chóng rút tay về.
Nhưng trong giây tiếp theo, bàn tay mảnh khảnh của cô đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
“Chúng ta là vợ chồng, đừng làm như đang yêu đương vụng trộm.” Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm trầm.
Cô bĩu môi: “Nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta là giấu diếm mọi người!”
Anh nhìn cô thật sâu, bàn tay lớn khẽ buông tay cô ra, thấy sắc mặt anh trở nên tối sầm, cô nhanh chóng nắm tay anh lại, ánh mắt xinh đẹp long lanh nhìn anh: “Anh phải thấy mừng vì bây giờ em còn chưa nổi tiếng, nếu không, đi dạo trên phố tấp nập người qua thế này, sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến xin chữ ký của em”.
Nhìn bàn tay hai người đan xen, vẻ mặt sắc lạnh của anh dịu đi rất nhiều: “Mình đi thôi!”
Hai người nắm tay nhau bước đi rất chậm, ngay cả khi không nói ra lời nào, trong không khí phảng phất có chút ngọt ngào.
Cô và Phó Tư Thần chưa từng yêu nhau, hai người cũng chưa từng nắm tay nhau xuống phố như thế này.
Cô dường như trở lại tuổi mười sáu, mười bảy.
Cô gái gặp được chàng trai khiến cô rung động.
Bàn tay bị anh nắm lấy rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô hơi ngượng ngùng muốn rút tay về lau đi nhưng lại bị anh giữ chặt.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đã đan xen vào nhau tự lúc nào, thân mật và đẹp đẽ.