Từ lúc Diệp Nhiễm gặp tai nạn vào đêm qua cho đến hôm nay khi cô ta lên xe của anh, Mặc Trì Úy đều không nhìn cô ta lấy một lần.
Đôi mắt anh luôn rơi trên người Tâm Nhan.
Là do anh ấy chê mình bẩn? Nhưng Tâm Nhan cũng có sạch sẽ gì đâu?
Mũi Diệp Nhiễm chua xót, nước mắt lưng tròng.
Đường Tâm Nhan đêm qua ngủ không ngon, đang ngủ gà ngủ gật, trên mu bàn tay cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng mở mắt ra.
Nhìn thấy Diệp Nhiễm lệ rơi đẫm mặt, Đường Tâm Nhan nghĩ cô ta không được khỏe, vừa lau nước mắt, vừa lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu sao vậy?”
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan qua đôi mắt mông lung.
Cô ta cảm thấy ông trời thật sự không công bằng, ngày trước Đường Tâm Nhan có gia thế tốt hơn cô, sau đó khó khăn lắm nhà họ Đường mới phá sản, rồi được gả vào nhà họ Phó.
Mặc dù Phó Tư Thần thích Đường Vũ Nhu nhưng lại để Đường Tâm Nhan gặp được Mặc Trì Úy, một người tốt hơn Phó Tư Thần rất rất nhiều lần.
Còn cô ta thì sao?
Mẹ cô ta đột quỵ bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, người bạn trai mới của cô ta lại không phải dạng cô ta thích, tối hôm qua còn suýt cưỡng bức cô.
Cô ta chỉ muốn một cái nhìn an ủi của Mặc Trì Úy thôi nhưng anh cũng không cho, hơn nữa, chỉ là đỡ cô ta một cái mà anh cũng không tình nguyện.
Cô ta bẩn đến vậy sao?
Nhưng mà, người bẩn hơn cô lại trở thành vợ của anh, tại sao anh lại không ghét Đường Tâm Nhan chứ? Diệp Nhiễm càng nghĩ về điều đó, trái tim cô ta càng mất cân bằng.
Lắc đầu, cô nghẹn ngào nhìn Đường Tân Nham nói: “Chỉ cần nhớ tới chuyện tối hôm qua là tớ lại cảm thấy không thoải mái.”
“Tất cả đã kết thúc rồi mà, cảnh sát nói rằng họ chắc chắn sẽ tìm ra tên đó.”
Sau khi xe đến An Thành, Đường Tâm Nhan ban ngày quay phim, buổi tối đến nhà Diệp Nhiễm ở cùng cô ta.
Mặc Trì Úy cũng bận rộn với công việc, tuy hai người sống trong cùng một thành phố, nhưng rất khó để gặp nhau.
Tình trạng này cứ thế kéo dài ba ngày, khi kết thúc cảnh quay cuối cùng trong ngày, cô nhận được cuộc gọi từ Mặc Trì Úy.
“Bà Mặc, em định bỏ mặc chồng em đến bao giờ vậy?”
“Em đâu có bỏ mặc anh, gần đây chẳng phải anh rất bận sao?” Tối hôm qua cô gọi cho anh, anh còn đang họp nữa là.
Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, nghe được tiếng thở nhẹ của anh, cô mỉm cười: “Hay là tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Anh trầm giọng đáp: “Em cứ ở đoàn phim chờ tôi đến đón.”
Đường Tâm Nhan không từ chối: “Được.”
Sau khi trả lời điện thoại, cô cong cong đôi mày thu dọn đồ đạc.
Thu dọn xong, nghĩ đến Diệp Nhiễm vì gần đây tâm trạng không ổn nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cô nhắn tin cho Diệp Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, tối nay tớ sẽ nhờ chị Quý đưa đồ ăn đến cho cậu nhé, tối nay tớ có việc, có lẽ muộn một chút mới sang với cậu được.”
Diệp Nhiễm nhắn tin trả lời cô: “Ừ.”
Đường Tâm Nhan lại gọi cho Quý Tịnh, hai ngày nay Cố Tây Từ đi công tác nên Quý Tịnh khá rảnh rỗi, sau khi nhận được cuộc gọi của Đường Tâm Nhan, cô ấy đã đồng ý không chút do dự.
Chờ khoảng nửa tiếng, Mặc Trì Úy lái xe tới.
Đường Tâm Nhan bước ra, nhìn thấy người đàn ông đứng trước chiếc Bentley hút thuốc.
Anh đang mặc một bộ âu phục màu đen đắt tiền, tay còn lại không cầm thuốc cầm điện thoại, hơi cúi đầu xuống, có lẽ anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Từ góc đứng của Đường Tâm Nhan chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phi phàm của anh.
Cô mỉm cười đi về phía anh.
Còn chưa lại gần đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Có trông một người mà cũng không xong?”
“Tôi sẽ đi qua ngay lập tức.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn nụ cười đông cứng trên môi người con gái sau lưng, hơi nhíu mày: “Tôi phải tới bệnh viện một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tử Thâm chạy ra khỏi phòng trị liệu, tôi sợ cậu ta sẽ gây bất lợi cho Kiều Phi Nhi.”
“Em có thể đi cùng anh không? Trước đây hiểu lầm chuyện giữa anh và cô ấy, em cũng thấy rất ngại.”
Mặc Trì Úy mở cửa ghế phụ: “Em là vợ của tôi, đương nhiên có thể đi cùng.”