Mặc Trì Úy để cho cô đi tắm rửa trước, anh đến phòng đọc sách xử lý một số công việc.
Đi đến trước cửa phòng tắm, Đường Tâm Nhan chọn một cái áo sơ mi đen của anh từ trong tủ quần áo ra.
Trong phòng đọc sách.
Mặc Trì Úy ngồi trên ghế da, trả lời lại hai email quan trọng.
Trì Chi Hành đang đi công tác ở nước ngoài gọi video tới, Mặc Trì Úy cầm lấy điều khiển từ xa nhấn xuống, bóng dáng Trì Chi Hành xuất hiện trên màn hình.
“Anh tư, em ở nước M gặp được Vi Nhã, em ấy nói em ấy sai rồi, không nên dùng hình của bác gái để chia rẽ mối quan hệ của anh và Đường Tâm Nhan, hy vọng anh có thể thông cảm, con nhóc bây giờ còn đang sợ hãi, đến cả việc trở về Hong Kong cũng không dám.
”
Mặc Trì Úy mân mê khóe môi không nói năng gì.
“Anh tư, anh hãy nể tình lão Diệp mà tha thứ cho con bé một lần đi.
” Trì Chi Hành dừng lại vài giây, biểu cảm càng trở nên phức tạp hơn nói: “Tuy rằng em biết anh cưới Đường Tâm Nhan là có tính toán riêng của mình nhưng đừng quá để bụng, nếu không đến lúc đó người bị tổn thương chính là bản thân anhđấy.
”
Ánh mắt Mặc Trí Úy tà mị sâu thẳm: “Tôi đang bắt đầu đối xử nghiêm túc với cô ấy.
”
Trì Chi Hành kinh ngạc không thôi: “Không thể nào, hai người mới ở cùng nhau một thời gian ngắn như thế, làm sao bây giờ lại nghiêm túc rồi?”
Mặc Trí Úy còn đang chuẩn bị nói thêm cái gì đó thì cửa phòng đọc sách đột nhiên bị người đầy ra.
Người phụ nữ nhỏ bé đã tắm rửa xong, tóc ướt nhẹp đứng ở cửa.
Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đen, vừa vặn che khuất hai đùi, hai đùi vừa nhỏ lại vừa trắng, ở bên dường như chẳng mặc gì, cực kỳ mê hoặc người nhìn.
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy nghiêm lại, nhanh chóng tắt video.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ là Mặc Trì Úy đang gọi video, cô khó xử nói: “Trước khi vào em có gõ cửa.
”
Ánh mắt của Mặc Trí Úy càng thêm thâm trầm u ám, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp sắc bén như lưỡi dao, không chút động đậy nhìn Đường Tâm Nhan vài giây.
Thấy cô trừ thẹn thùng ra cũng không có chút khác thường nào thì anh lại vẫy tay về phía cô: “Không sao cả, vào đây đi!”
Đường Tâm Nhan bê cà phê vừa mới pha xong đặt lên bàn sách, cô nói với anh: “Anh xử lý công việc đi, em đi về phòng trước.
”
Vừa định rời đi thì anh đột nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô, dùng sức một cái, trực tiếp kéo cô đến ngồi trên đùi anh.
Cô hoảng hốt.
Đôi mắt hạnh mờ mịt hơi nước nhìn vào khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh của người đàn ông trước mắt, trái tim đập vô cùng nhanh.
Theo bản năng, cô muốn trèo xuống khỏi đùi anh nhưng tay lớn của anh cứ để ở eo thon nhỏ của cô không rời.
“Em về phòng đợi anh nhé…”
Phòng đọc sách là nơi anh làm việc và đọc sách, là một nơi tương đối đứng đắn, cũng không phải là chỗ thích hợp để cho hai người thân mật.
Mặc Trì Úy đẩy hết những đồ vật đang đặt ở trên bàn, trực tiếp thả cô ngồi lên đó.
Đôi mắt của Đường Tâm Nhan nhìn thẳng: “Đừng làm ở đây…”
Cô giãy dụa muốn rời đi nhưng anh đã trực tiếp khống chế nắm lấy đôi tay lộn xộn của cô đặt lên trên đỉnh đầu, thân hình to lớn rắn chắc tiến sát lại gần cô.
Tư thế như vậy khiến cho cơ thể của cô phải hướng lên trên trời.
Áo sơ mi trên người cũng không ngừng trượt lên trên, tuy rằng bên dưới có mặc nội y nhưng cô vẫn vô cùng xấu hổ không thể chịu đựng được.
Nửa trên của hai người gần như đã kề sát lại, sắp dung hòa vào nhau.
Cô nóng đến không thể nóng hơn, chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, da thịt vốn đã bị nước ấm làm cho ửng hồng, giờ đây lại càng thêm đỏ bừng hơn.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt anh càng thêm u tối và thâm thúy hơn, như là đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó.
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của anh làm cho tên dại hết cả da đầu, cơ thể không ngừng nhúc nhích về phía sau, nhưng cô đã quên đây là bàn đọc sách, mắt thấy cơ thể sắp bị rơi xuống, thì mắt cá chân mảnh khảnh của cô đã bị người ta nắm trọn lấy.
Anh kéo cô về một lần nữa, hơn nữa còn tách hai chân cô ra, để cho đôi chân cô vào vòng qua ôm lấy eo thon săn chắc của anh.
Hô hấp của Đường Tâm Nhan trở nên gấp gáp, gương mặt nóng bỏng, cô lắp bắp nói: “Anh, anh còn chưa tắm nữa mà… Em về phòng ngủ chờ anh trước…”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy tiến sát đến mặt cô, dừng lại khi khoảng cách giữa hai người mỏng bằng một tờ giấy.
Thấy cô căng thẳng và thẹn thùng, môi mỏng của anh bật cười: “Bà Mặc, em căng thẳng như thế, có chắc là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không?”.