“Cô ấy có người chồng như tôi đây thì không cần phải đố kị điều gì nữa.
” Mặc Trì Uý mặt lạnh như băng nói.
Mắt Đường Tâm Nhan đỏ lên nhìn Mặc Trì Uý một cái, cô mím môi cười: “Đúng thật như vậy, tôi đã có chồng là Mặc Trì Uý đây rồi thì cần gì phải đố kỵ với Kiều Phi Nhi? Danh tiếng của cô ta thật sự lớn hơn tôi, nhưng những người có danh tiếng hơn tôi cũng không phải chỉ có mình cô ta, có phải là tôi phải đi hại hết từng người một? Chồng tôi đúng là từng ôm cô ta, nhưng anh ấy là xuất phát từ tình cảm bạn bè.
Còn về với sự trẻ trung xinh đẹp, có cá tính thì Kiều Phi rất ưu tú, nhưng lẽ nào tôi rất tệ sao? Tôi có cần vì đố kỵ mà đi làm những chuyện không có tình người như vậy không?”
“Nếu như những điều này đều không được thành lập, vậy sao tôi lại phải chạy ra khỏi bệnh viện vào lúc giữa đêm khuya để làm việc vô đạo đức đó làm gì?”
“Luật sư Lục, video anh cũng xem qua rồi, chỉ thông qua quần áo, hình dáng mà suy đoán là tôi, nhưng còn mặt thì sao, anh có nhìn thấy không? Còn có cô y tá kia, cô ấy cũng đã nói chỉ nghe thấy giọng nói, ông có thể hỏi lại cô ấy xem, có nhìn thấy rõ chính diện không?”
“Lần trước ở bệnh viện tôi từng gặp Kiều Phi Nhi, sau khi trò chuyện một hồi với cô ta thì tôi xem cô ta như bạn bè, Đường Tâm Nhan tôi không có hèn hạ đến mức đi làm hại bạn mình!”
Sắc mặt Lục Tử Thâm u ám: “Cô còn ngụy biện…”
Lời nói còn chưa xong, đột nhiên có một giọng nói yếu ớt ngắt lời ông ta: “Không phải cô ấy.
”
Kiều Phi mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu xanh da trời, bên trong là một chiếc váy đen suông dài đến đầu gối đi tới, có thể thấy được cô ta đã rất vội vã từ chạy từ bệnh viện qua, gương mặt còn chưa trang điểm, nhìn có chút tiều tuỵ xanh xao.
“Tối hôm qua, người phụ nữ đó vừa đến thì đã trói chặt hai tay tôi, bịt mắt tôi lại, mặc dù giọng nói của cô ta rất giống với chị Tâm Nhan nhưng tôi có thể ngửi ra được mùi hương không giống nhau.
”
Từ nhỏ thì Kiều Phi Nhi đã rất nhạy cảm với mùi hương, cho dù chỉ có một chút xíu khác biệt thì cô ta cũng có thể ngửi ra.
Lục Tử Thâm nhìn thấy Kiều Phi Nhi bước qua, ông ra cau mày hạ mi tâm xuống, sắc mặt không được tốt nói: “Tối qua suýt chút nữa thì em bị cô ta hại chết mà em còn nói tốt cho cô ta?”
“Thật sự không phải cô ấy!” Kiều Phi Nhi yếu ớt ho mấy tiếng: “Tôi không hi vọng anh vì tôi mà tiếp tục làm hại người khác nữa.
”
Lục Tử Thâm nhìn thấy trong ánh mắt Kiều Phi Nhi có loáng thoáng một chút sự chán ghét, người anh ta lắc lư hai cái: “Tôi có vì em làm nhiều việc hơn nữa thì em cũng vờ như không thấy gì, còn anh ta, cho dù hết lần này đến lần khác tổn thương em, em cũng một lòng một dạ yêu anh ta.
Kiều Phi Nhi, em phải tự hạ thấp bản thân mình như vậy sao?”
“Phải, anh có đối tốt với tôi hơn nữa thì tôi cũng sẽ không thích anh, tôi chính là muốn hạ thấp bản thân mình với anh ấy! Sau này anh đừng có đi hại người hại mình nữa, đời này của tôi sẽ không thể nào thích anh được đâu!”
Lục Tử Thâm nắm chặt hai nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi gồng lên.
Thời gian trôi qua khoảng vài phút, Lục Tử Thâm đột nhiên quay người đi lên chiếc xe đua xa hoa.
Mặc Trì Uý nheo đôi mắt đen u ám sâu thăm thẳm của mình, anh cúi cúi đầu xuống nói với Đường Tâm Nhan: “Đưa Kiều Phi Nhi lên xe em trước đi.
”
Đường Tâm Nhan đưa Kiều Phi Nhi đi về hướng xe mình.
Mặc Trì Uý đã lên chiếc Bentley của mình, anh khởi động máy, ngay lúc Lục Tử Thâm lái xe từ trong chỗ đậu xe ra thì anh đột nhiên đạp chân ga, mãnh liệt đâm về phía chiếc xe đua của Lục Tử Thâm.
“Đùng” một tiếng, tiếng va chạm cực lớn vang lên.
Chấn động điếc cả tai.
Đường Tâm Nhan và Kiều Phi Nhi cùng lúc quay đầu lại.
Nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đột nhiên tông vào chiếc xe đua màu bạch kim kia, hai người họ đều ngây người ra.
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, máu khắp cơ thể đều dồn hết lên não, cô ngây người ra đến mấy giây mới kịp phản ứng lại rồi chạy ngay về hướng chiếc Bentley màu đen.
Còn chưa chạy đến nơi thì người đàn ông trên chiếc Bentley đã bước xuống trước, anh bước đến trước xe đua, mở cửa ra, tóm lấy Lục Tử Thâm vừa mới bị đâm trán còn đang chảy máu, mang anh ta đến trước mặt Đường Tâm Nhan: “Xử oan cho cô ấy, xin lỗi!”.