Một lúc sau, người đàn ông nhận được tin nhắn của Diệp nhiễm bước vào quán bar.
Diệp Nhiễm liếc mắt ra hiệu, anh ta lập tức đỡ Đường Tâm Nhan đang say rượu rời đi.
Sau khi xác định bọn họ đã đi ra ngoài, Diệp Nhiễm đi về phía căn phòng nơi Mặc Trì Uý đang ở.
Trong ánh đèn mờ ảo, người đàn ông nằm dài trên ghế sô pha, đúng như dự đoán, anh đã uống quá nhiều.
Cô ta đã không thành công ngủ được với anh đêm qua, đêm nay là một cơ hội tuyệt vời.
Diệp Nhiễm ngồi xổm ở mép ghế sô pha, nhìn về mái tóc ngắn phía sau đầu người đàn ông, ánh mắt si mê “Trì Uý, tại sao anh lại không muốn em? Rốt cuộc em so với Đường Tâm Nhan có gì không bằng? Cô ta tốt như vậy sao? Đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Anh có biết cô ta chỉ là một bạch liên hoa không biết xấu hổ không, gả cho Phó Tư Thần rồi vậy mà vẫn còn mặt mũi gả cho anh! Em thừa nhận nhan sắc không bằng cô ta, nhưng cũng không tệ.
Đừng từ chối em, được không?”
“Cô ta hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với anh, em nói cái gì cô ta đều tin.
Một người phụ nữ như vậy có gì tốt để anh phải lưu luyến? Nếu như sau này chúng ta ở cùng một chỗ, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
Diệp Nhiễm hôn lên gáy anh, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tâm tình kích động ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông.
“Trì Uý…”
Trước khi cô ta nói xong, người đàn ông vốn đang say đột ngột lật người đè cô xuống dưới thật mạnh.
Diệp Nhiễm mở to đôi mắt đầy sương mù, mờ mịt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Trì Uý, em thật sự yêu anh.
Em biết đêm qua đổ oan cho anh trước mặt Đường Tâm Nhan là không đúng.
Em sai rồi.
Anh đừng trách em, được không?”
Người đàn ông từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng thân thể của anh không còn lãnh đạm với cô nữa.
Anh đáp lại.
Diệp Nhiễm vui mừng như điên.
Đôi tay nhỏ bé của cô ta vội cởi cúc áo sơ mi của anh, rồi từ ngực dần hướng về phía bụng dưới anh.
Hưng phấn, kích động, hồi hộp, đủ mọi cung bậc cảm xúc ùa về trong tim.
Cuối cùng cô ta cũng đạt được điều hằng mong ước.
Trong căn phòng, âm thanh yêu kiều của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông dần vang lên.
…
Đường Tâm Nhan là bị tên thiếu gia nhà giàu Trình Tử Thanh mang đi, hắn cũng là người lần trước muốn chiếm tiện nghi của Kiều Phi Nhi trên du thuyền.
Ôm Đường Tâm Nhan đi ra từ quán bar, ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô vẻ mặt hắn lộ ra vẻ say mê.
Đã uống rượu mà hương thơm còn mê người như thế, đúng là nữ nhân mà Mặc Trì Uý nhìn trúng.
Lần trước khi ở trên du thuyền, Mặc Trì Uý đã suýt đánh chết anh ta vì Kiều Phi Nhi, mối nhục này anh ta không thể nào quên được.
Có thể chơi đùa người phụ nữ của Mặc Trì Uý nghĩ thấy thực sự rất thoải mái.
Bước đến chiếc xe thể thao của mình, Trình Tử Thanh đang định nhét Đường Tâm Nhan vào, đột nhiên một nắm đấm sắc bén vung đến trước mặt hắn.
Chu Tử Thanh không phòng bị bất ngờ ngã xuống đất.
Hắn lau vết máu khóe miệng, ngẩng đầu rốt cuộc là ai dám đánh mình.
Đồng tử co rút một hồi.
Tại sao lại là Mặc Trì Uý?
Anh ta không phải đang ở cùng Diệp Nhiễm sao?
Mặc Trì Uý mặc một bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc lạnh thấu xương, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, giống như vương giả của bóng đêm.
Trình Tử Thanh không khỏi nhớ lại cảnh tượng tàn bạo lần trước mình muốn lợi dụng Kiều Phi Nhi và bị anh ta đánh cho tơi tả.
Trình Tử Thanh nghiến răng, chống tay xuống đất, vừa định đứng dậy đánh trả lại bị đá một cước vào bụng.
Đôi giày da sáng màu đen của Mặc Trì Uý giẫm lên mặt hắn ta, giọng nói lạnh lùng: “Muốn động vào người phụ nữ của tao?”
Trình Tử Thanh sợ hãi rùng mình một cái: “Không, tôi… Tôi…” Sau khi lắp bắp hồi lâu, anh ta mới nói được một câu trong run rẩy: “Diệp Nhiễm! Là cô ta gửi tin nhắn cho tôi đến đây, cô ta muốn tôi lợi dụng Đường Tâm Nhan.
Cô ta muốn hai người không bao giờ được ở bên nhau.”
“Ảnh của Kiều Phi Nhi trong tay mày đúng không?” Mặc Trì Uý lạnh lùng hỏi..