“Nếu mày còn dám nói dối, tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương ngay!” Giữa hai hàng lông mày của Mặc Trì Uý đều là sự hung ác.
Trình Tử Thanh không dám che giấu, tái mặt nói: “Đúng vậy, ở trong tay tôi.
Sau khi anh đánh tôi trên du thuyền, tôi vẫn luôn ôm mối hận trả thù…”
“Tôi muốn trả thù anh, nhưng lại không có cơ hội tiếp cận.
Sau đó phát hiện được anh cùng Đường Tâm Nhan có quan hệ thân mật nên mới đánh chủ ý lên người cô ấy.
Hôm đó, tôi tới Quan trấn nhưng không ngờ anh cũng đến.
Tôi không thể đến gần Đường Tâm Nhan nên đã lợi dụng bạn thân của cô ấy.”
Dần thanh tỉnh sau khi uống nhiều rượu, Đường Tâm Nhan đang nằm trên xe thể thao đầu óc choáng váng, nghe thấy lời nói của Chu Tử Thanh, cô mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn “Đêm đó là anh xâm phạm Diệp Nhiễm?”
“Đúng vậy, là tôi, cô ta ban đầu kháng cự nhưng sau đó thỏa thuận cấu kết với tôi.
Chỉ cần tôi không ép buộc cô ta, cô ta sẽ giúp tôi có được ảnh của Kiều Phi Nhi, còn hứa rằng sẽ tìm cơ hội đưa Đường Tâm Nhan lên giường tôi! Tôi căn bản không có quá nhiều hứng thú với cô ta.
Nhưng nếu tôi có một bức ảnh của Kiều Phi Nhi, tôi có thể đe dọa ép buộc cô ấy cùng tôi.
Còn cô, Đường Tâm Nhan, cô vừa xinh đẹp lại còn là phụ nữ của Mặc Trì Uý, có thể có được cô cũng là tôi cầu còn không được…”
Chu Tử Thanh chưa kịp nói xong thì đã bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Hắn ta lại nhận thêm một cú đấm mạnh vào mặt.
Nhưng lần này, không phải Mặc Trì Uý đánh hắn, mà là Lục Tử Thâm.
Anh ta kéo Trình Tử Thanh vào con hẻm cạnh quán bả, một đấm lại một đấm hung hăng nện xuống trên người hắn.
Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan không có đồng tình.
Loại đàn ông tồi tệ này nên nhận một bài học xứng đáng!
Cô cắn môi nhìn người đàn ông chỉ cách cô vài bước.
Anh một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc, đôi mắt đen láy nhìn bầu trời đen kịt phía xa mà không nhìn cô.
Tim cô nhanh chóng thắt lại.
Anh có lẽ vẫn còn giận cô.
Những lời lúc sáng nói với anh đều là vì cô muốn thử lòng Diệp Nhiễm.
Dù sao Diệp Nhiễm cũng là ân nhân đã cứu cô khi còn nhỏ, đồng thời là người đã cùng cô lớn lên.
Cô thực sự không thể tin rằng người bạn mà cô đối xử bằng cả trái tim lại phản bội mình.
Nhưng…
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước
Cô lấy mu bàn tay lau đi mấy giọt nước mắt, nhìn người đàn ông vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái.
Khi anh thở ra khói thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ngước đầu nhìn trời đêm, cao cao tại thượng.
Toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo không cho người khác đến gần.
Đường Tâm Nhan đứng tại chỗ, do dự một hồi, không dám tiến lên.
Sau khi hít thở sâu vài hơi, cô thu hết can đảm lảo chạy về phía anh.
Hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh “Mặc Trì Uý…”
Mặc Trì Uý phun ra một làn khói, mím môi mỏng, không nói gì kéo cô vào trong xe.
Bật máy tính xách tay lên, ngón tay mảnh khảnh của anh nhanh chóng ấn vài lần trên bàn phím.
Một đoạn video ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
Đó là video Diệp Nhiễm bước vào phòng của quán bar lúc nãy.
“Trì Uý, tại sao anh lại không muốn em? Rốt cuộc em so với Đường Tâm Nhan có gì không bằng? Cô ta tốt như vậy sao? Đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Anh có biết cô ta chỉ là một bạch liên hoa không biết xấu hổ không, gả cho Phó Tư Thần rồi vậy mà vẫn còn mặt mũi gả cho anh! Em thừa nhận nhan sắc không bằng cô ta, nhưng cũng không tệ.
Đừng từ chối em, được không?”
“Cô ta hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với anh, em nói cái gì cô ta đều tin.
Một người phụ nữ như vậy có gì tốt để anh phải lưu luyến? Nếu như sau này chúng ta ở cùng một chỗ, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
“Trì Uý, em thật sự yêu anh.
Em biết đêm qua đổ oan cho anh trước mặt Đường Tâm Nhan là không đúng.
Em sai rồi.
Anh đừng trách em, được không?”.