Sau khi nghe anh nói, Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn uống hết bát canh giải rượu.
Sau khi uống xong, cô vươn chiếc lưỡi đinh hương hồng liếm môi.
Cô không hề hay biết những cử chỉ vô tình của mình khêu gợi đến nhường nào.
Ánh mắt người đàn ông nãy giờ vẫn dõi theo cô thâm trầm thêm vài phần.
Cô nhận ra ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, đôi mi dài của cô khẽ run lên.
Cô hơi nghiêng đầu, giao hòa với anh mắt âm u kia của anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào nhau, nhiệt độ xung quanh dường như đang từ từ tăng lên.
Trái tim cô rất trống trải, trống trải tới nỗi rất muốn được anh vỗ về, lấp đầy.
Nhìn đôi mày kiếm đen rậm, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng, cô từ từ nhắm mắt lại, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần anh hơn.
Cô nghĩ anh sẽ hôn cô, dẫu sao hành động của cô cũng đã quá rõ ràng.
Nhưng sau khi chờ đợi một lúc, anh cũng không có hôn cô.
Cô mở mắt ra, nhìn trong ánh mắt u ám của anh mang một tia kinh ngạc, tim cô như thắt lại.
Đêm nay, đã là lần thứ hai anh mất tập trung.
Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ anh vẫn còn đang giận cô chuyện lúc sáng rằng cô thà tin Diệp Nhiễm cũng không tin anh sao?
“Trì Úy?” Đôi mắt như mặt hồ u tối của Mặc Trì Úy rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Hả?”
Đường Tâm Nhan không biết tại sao lại cảm thấy mất mát cùng thất vọng.
Vừa rồi cô muốn anh hôn, là do anh không nhìn ra ý của cô sao? Cô ấy vốn là một cô gái kín đáo và dè dặt trong chuyện tình cảm, hiếm một lần cô chủ động nhưng lại bị anh ngó lơ, cô không đủ dũng khí để chủ động thêm lần nữa.
Mặt cô không dày đến như vậy.
Hơn nữa, tối nay cô cũng hơi mệt, chuyện của Diệp Nhiễm đã vượt quá sức chịu đựng của tim, cô cần thời gian để tâm tình hồi phục trở lại.
“Tôi muốn đi ngủ.” Cô thoát khỏi vòng tay của anh, đứng dậy và đi về phía phòng ngủ.
Anh đặt chiếc bát trong tay xuống, đi theo phía sau cô: “Để tôi đi xả nước, em tắm xong rồi hãy ngủ.”
Đường Tâm Nhan toàn thân mềm nhũn, cô chỉ muốn chui vào trong chăn ngay lập tức: “Tôi thực sự rất mệt, không còn sức giơ tay lên nữa này.” Nhìn vẻ mặt tái nhợt và mệt mỏi của cô, Mặc Trì Úy trực tiếp ôm cô vào lòng, bế cô đi vào phòng tắm.
“Mặc Trì Úy, chỉ một buổi tối không tắm thôi mà, tôi thực sự rất mệt…”
“Trên người em nồng nặc mùi rượu đây này.”
Đường Tâm Nhan: “Anh sợ tôi làm bẩn giường của anh phải không? Ồ, vậy tôi sẽ sang phòng cho khách ngủ”
Mặc Trì Úy bế cô lên, trực tiếp đặt ở trên bồn rửa mặt.”Không tắm rửa em sẽ cảm thấy khó chịu, ngồi xuống đi, tôi giúp em xả nước.”
Đường Tâm Nhan mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau: “Nhưng tôi buồn ngủ lắm rồi.” Ngay khi anh vừa bước đi, cô đang chuẩn bị nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, Mặc Trì Úy vội vàng đỡ lấy cô.
Anh cũng không cho nước vào bồn tắm, cởi quần áo của cô rồi trực tiếp lấy bông tắm cọ giúp cô.
Đường Tâm Nhan mặc dù mệt và không còn sức lực nhưng quần áo của cô bị cởi sạch, cô dẫu gì vẫn có chút không thoải mái: “… Tôi sẽ tự mình làm!”
“Có chỗ nào trên người em mà tôi chưa nhìn hả?”
Cô cắn chặt môi không vùng vẫy nữa.
Có đôi lúc, cô cảm thấy anh rất tốt với cô, tốt đến mức cô nghĩ đời này sẽ không thể trả hết cho anh.
Nhưng lại có đôi khi, cô cảm thấy anh cách cô quá xa, không phải xa về khoảng cách, mà là xa về tâm hồn.
Có lẽ là vì cô đã thực sự yêu anh, nên mới lo được và mất! Áo sơ mi và quần tây của anh cũng ướt một mảng lớn, dưới làn hơi nước mờ ảo, cô nhìn khuôn mặt đẹp không gì sánh nổi của anh, làn môi khẽ động: “Mặc Trì Úy, tôi hình như… Không chỉ đơn giản là thích anh nữa rồi.”.