Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Mặc Trì Úy nâng tay day nhẹ mi tâm, khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.
Trì Chi Hành thấy anh có gì đó không ổn, biết anh có chuyện muốn nói, cũng không nói ra lời làm anh khó chịu nên lặng lẽ đứng bên cạnh cùng anh hút thuốc.
Trong làn khói trắng xanh, đường nét gương mặt Mặc Trì Úy càng trở nên thâm sâu lạnh cứng, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Đêm nay cô ấy đã đoạn tuyệt với bạn thân.

Thực ra, sự việc này, tôi sớm đã liệu tới, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Trì Chi Hành trước giờ không phải là một người biết lắng nghe, bình thường anh ta rất không có kiên nhẫn lắng nghe người khác, nhưng đối với Mặc Trì Úy, trong lòng anh ta có cảm giác kính nể, cho nên Mặc Trì Úy nói gì cũng đều sẵn lòng nghe anh nói.

Anh ta biết Mặc Trì Úy đã từng bước từ một cậu bé nghèo bị người khác coi thường nỗ lực để có được vị trí như ngày hôm nay thế nào.


Anh ta cũng biết anh đã trải qua rất nhiều gian khổ mà người thường chưa từng trải qua, nếu đổi thành người thường, có lẽ đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.
Mặc dù nói một câu anh sẽ dừng lại hút vài hơi thuốc, nhưng Trì Chi Hành không ngắt lời anh.
“Tôi biết cô ấy sẽ rất đau lòng, nhưng khi nhìn thấy cô ấy khóc không thành tiếng, thương tâm tuyệt vọng, trái tim tôi cũng đau theo.” Mặc Trì Úy tăng tốc độ hút thuốc, đôi mắt thâm sâu đang ẩn chứa bí mật:
“Tôi chỉ cần nhắm mắt lại là lại thấy dáng vẻ thất vọng đau buồn của cô ấy ”.
Trì Chi Hành nhíu mày: “Anh Tư, anh thấy hối hận khi kết hôn sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Trì Úy ánh lên tia đỏ, khuôn mặt tuấn tú bị làn khói thuốc làm mờ đi, giọng nói trầm thấp mang theo sự hiu quạnh: “Có lẽ, ngay từ đầu tôi không nên chọc vào cô ấy.”
“Anh Tư, em nghĩ anh không cần phải tự trách mình như vậy.

Là nhà họ đã nợ anh.

Anh đối với cô ta đủ tốt rồi! Nếu đổi lại là em, em sẽ khiến cô ta sống không bằng chết từ lâu rồi!”
Chỉ cần Mặc Trì Úy nghĩ đến cái ngày mà cô sụp đổ sau khi biết mục đích thực sự khi anh kết hôn với cô, lồng ngực anh lại thắt chặt.


Anh gạt nhẹ tàn thuốc trên đầu ngón tay: “Có lẽ, để cô ấy thấy thất vọng về tôi mới là cách tốt nhất để bù đắp cho cô ấy.”
“Anh Tư, nếu khiến cô ta thất vọng, anh không sợ cô ta sẽ không đưa cho anh thứ anh muốn sao?”
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng sắc bén như lưỡi dao: “Cô ấy sẽ đưa.”
“Vậy anh tính về sau sẽ không dính líu đến cô ta, coi nhau như người dưng nước lã?”
Trì Chi Hành ngày ngày “dạo chơi” giữa “vườn hoa”, kinh nghiệm tình cảm vô cùng phong phú, anh ta có thể nhìn ra trái tim anh Tư không còn lạnh lẽo, cứng ngắc đến nỗi không ai có thể cảm hóa nổi nữa.
Chỉ khi anh đã rung động với Đường Tâm Nhan, anh mới có thể quan tâm đến cảm xúc của cô, không dám thực hiện kế hoạch của mình như vậy.
Sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi biệt thự, Trì Chi Hành đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai.

Anh ta vừa mở cửa, một cơ thể nóng bỏng của lao vào vòng tay anh.”Anh Hành, anh đã đi đâu vậy? Nhiễm Nhiễm rất nhớ anh…”
Trì Chi Hành nhìn người phụ nữ say đến hồ đồ trong vòng tay anh ta, dùng lòng bàn tay to lớn ôm lấy hai má cô: “Nhớ tôi mà còn chạy ra nước ngoài với người đàn ông khác? Nhớ tôi mà lại đi cặp kè với người đàn ông khác à? Tôi thấy em thật ti tiện!” Người phụ nữ uống quá nhiều, phản ứng cũng khá chậm, nhưng khi nghe thấy từ ” ti tiện”, đôi mắt phiếm hồng co lại: “Đúng vậy, tôi ti tiện mới nằm mơ thấy anh, tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh đi đi, đi khỏi giấc mơ của tôi đi”.

Ánh mắt Trì Chi Hành chợt nghiêm nghị.

Người phụ nữ đáng chết, thực sự nghĩ rằng đây là một giấc mơ?
Lại còn phóng đãng như vậy trong mơ.
Nghĩ đến việc cô đã qua lại với những người đàn ông khác ngoài anh ta, anh ta nắm lấy tay cô và ném cô xuống giường một cách thô bạo.

Cố Nhiễm Nhiễm không ngừng đập vào ngực, vào vai, hai chân đạp anh ta: “Tôi đã bảo anh rời khỏi giấc mơ của tôi cơ mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận