Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Trì Chi Hành bị Cố Nhiễm Nhiễm đá trúng vào phần chí mạng của mình, đau đến mức kêu không thành tiếng.

Đôi mắt đào hoa tà mị hiện lên tia buốt lạnh như băng, anh xé quần áo của cô, trói hai tay đang vùng vẫy của cô lên đỉnh đầu.
Chân anh ta đè giữa đầu gối của cô, khuôn mặt đẹp trai tà mị tiến lại gần cô: “Không phải là đang trống rỗng sao? Lại còn giả bộ trong trắng ngây thơ?” Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ rằng trong mơ miệng anh ta lại xấu xa đến vậy, đôi mắt ngấn nước của cô đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, đôi môi đỏ mọng mấp máy, rõ ràng là bị lời nói của anh ta làm cho tức giận.
Tim anh ta mềm đi, vừa định gỡ cánh tay đang bị trói của cô thì câu nói tiếp theo của cô khiến anh bùng nổ: “Tôi thà bị người khác đụng vào còn hơn là để anh đụng vào.

Anh chê tôi bẩn, tôi thấy anh còn bẩn hơn tôi.”
Cô chưa kịp nói xong thì anh đột nhiên đâm mạnh vào trong cơ thể cô.

Anh cúi đầu cắn đôi môi anh đào đỏ mọng, giọng nói bỉ ổi: “Chê ông đây bẩn mà còn nhiều nước như vậy? Muốn dìm chết ông đây sao?”
“Trì Chi Hành, anh không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, hạ lưu!”

“Ông đây hạ lưu, nhưng chẳng phải em cũng thích ông đây làm trò hạ lưu với em sao?” Nói xong, anh ta không cho Cố Nhiễm Nhiễm cơ hội mở lời, hung hăng cắn môi cô.
Đường Tâm Nhan không biết cô đã trở lại phòng ngủ như thế nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Đêm qua khóc sướt mướt, hai mắt sưng đỏ, gương mặt có chút mệt mỏi, phờ phạc.
Khi súc miệng, thấy dạ dày khó chịu, cô nôn khan vài tiếng.
Sau khi rửa mặt xong, cô định xuống bếp làm bữa sáng, vừa bước vào bếp thì cô sững sờ khi thấy bên trong có một người bận rộn nấu bữa sáng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người đó quay lại.
“Cô chủ, tôi được anh Mặc mời đến chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt của cô.

Cô có thể bảo tôi làm bất cứ điều gì cô dặn dò.

Tôi họ Vương.

Từ giờ cô cứ gọi tôi là thím Vương là được rồi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan chào thím Vương một tiếng, cô bước ra ngoài cửa.

Đôi dép màu xám của anh được đặt ngay ngắn trên tủ giày.

Nói cách khác, sau khi anh ra ngoài đêm qua, anh vẫn chưa trở lại.


Đường Tâm Nhan mở cửa phòng dành cho khách, trên giường không có nếp nhăn, rõ ràng không có người ngủ.

Cô lại mở cửa thư phòng, nhưng anh cũng không ở đó.

Hàng mi cong dài run rẩy, đôi mắt trong veo sáng ngời từ từ mờ đi cho đến khi không còn ánh sáng.
Cô ngồi trên ghế sofa, tay cầm điều khiển ti vi.

Trong tin tức giải trí có đăng chuyện những bức ảnh của Mặc Trì Úy và Diệp Nhiễm vào sáng ngày hôm qua, cũng đăng cả một số bức ảnh đêm qua Diệp Nhiễm và Mặc Trì Úy trong phòng bao của quán bar.
Diệp Nhiễm bị mắng thảm hại, ai cũng nói cô muốn nổi tiếng đến phát điên rồi.

Đường Tâm Nhan nhìn những bức ảnh của Diệp Nhiễm, trong lòng ngổn ngang, phức tạp.

Cô ta có phải là ngôi sao chổi không, mà người thân, bạn bè, từng người từng người nếu không phản bội thì cũng là tránh xa cô ta.


Có vẻ như nếu có quan hệ với cô ta sẽ muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu lên nổi.
Nếu cô nhớ không lầm, đêm qua sau khi trở về, hình như cô đã tỏ tình với Mặc Trì Úy.

Đây có lẽ là điều táo bạo và điên rồ nhất mà cô đã làm được sau 21 năm sống trên đời, nhưng kết quả của nó cũng là sự thất bại thảm hại nhất, bi thương nhất!
Cả đêm qua anh không về, anh còn tìm người đến chăm sóc cô, từ nay về sau anh định vạch rõ ranh giới với cô sao? Cô tựa vào lưng ghế sô pha, rõ ràng lúc nhận chứng nhận đăng ký kết hôn, cô đã hy vọng hai người sẽ không dính líu đến nhau, hiện tại đã làm được rồi, cô nên vui mừng mới phải.

Nhưng, tại sao, trái tim cô trống rỗng quá.

Lồng ngực dường như chứa đầy mật đắng, như thể, chỉ cần dùng sức một chút, những giọt nước mắt đắng chát sẽ từ khóe mắt cô lã chã rơi xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận