Đôi tay nhỏ bé trắng bệch nắm chặt túi trong tay, cô mở to mắt nhìn thành phố phồn hoa năm nào này, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô không biết mình phải đi đâu, cô cũng không biết đâu mới là nơi cô thuộc về.
Trong lòng cô có một cảm giác bất lực, cô ôm lấy thân hình mảnh mai không kìm được run rẩy trong làn gió đêm mát mẻ.
Trên đời này, không ai đáng tin, không ai có thể tin tưởng được.
Trên thế giới này, người duy nhất có thể tin cậy, đó chính là bản thân cô.
Chiếc xe Lincoln từ từ lái đến bên cạnh cô, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo khoác đen được cắt may tinh xảo bước xuống xe.
Anh có khuôn mặt tuấn tú như một vị thần bất tử tỏa sáng dưới ánh đèn đường.
Anh bước đi với đôi chân dài, vững chãi và mạnh mẽ, vô hình tạo cho người ta một sự áp bức nặng nề.
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, chặt đến mức cô như muốn cắn môi dưới đến chảy máu.
Cô nhìn anh chằm chằm không nói gì, khi anh định đến gần cô, cô quay người bước nhanh về phía trạm xe buýt.
Không phải cô đạo đức giả, mà là cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Anh đã từng nói rõ ràng rằng anh không thể cho cô tình yêu mà cô muốn.
Họ còn có thể nói gì nữa? Dù có vướng bận bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ chỉ làm sâu sắc thêm nỗi nhớ, sự quyến luyến không nỡ của cô dành cho anh.
Khi đi bộ đến bến xe buýt, vừa hay có một chiếc xe đi tới, cô thậm chí còn không nhìn tuyến mà đã nhảy lên xe.
Đang vào giờ cao điểm, trên xe chật ních người, Đường Tâm Nhan sau khi lên xe, đi vài bước vào trong.
Xe kín gió, có người say xe nôn mửa ra xe, không khí nồng nặc mùi đặc biệt khó chịu.
Đường Tâm Nhan dường như không cảm thấy được, cả người cô trống rỗng, ánh mắt không tập trung, giống như một con rối không có linh hồn.
Không biết đã qua bao lâu, trên xe có một người đàn ông vẫn lặng lẽ quan sát Đường Tâm Nhan từ lúc cô đi lên.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp và xinh xắn của Đường Tâm Nhan, tên đó nuốt nước bọt.
Anh ta duỗi tay ra, vừa định chạm vào người Đường Tâm Nhan, cổ tay đột nhiên đau nhức.
“Á!” Trong xe rú lên một tiếng như heo kêu, người đàn ông khốn khổ nhìn người đàn ông yêu nghiệt đang siết chặt cổ tay mình dường như muốn bóp nát, đồng tử co rút sợ hãi: “Anh ta là ai, giết người, giết người rồi!”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói: “Kêu thêm tiếng nữa, hôm nay đừng muốn cái tay này nữa.”
Tên đàn ông cặn bã kia thấy Mặc Trì Úy không phải người dễ động vào, cũng không dám kêu thêm một tiếng nào nữa, xe vừa dừng, tên đó liền hoảng sợ xuống xe.
Khi Đường Tâm Nhan nghe thấy tiếng người đàn ông hét lên, linh hồn của cô tựa như đã trở lại cơ thể.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy không biết đã theo cô lên xe từ lúc nào, lông mày nhíu chặt.
Cô không biết anh muốn làm gì? Trong mười ngày qua, cả hai đều không có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn, anh cũng chưa bao giờ trở lại Cẩm Tú Viên.
Rõ ràng là anh đang muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Nếu đã như vậy, anh theo cô lên xe buýt, còn giúp đuổi những tên khốn nạn đi làm gì? Đường Tâm Nhan mím chặt môi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nhìn cô chăm chú.
Trong lòng cô chất chứa những tủi thân, khó chịu không thể nói ra, đồng thời cũng là sự mất mát nồng đậm.
Cảm giác này bắt đầu xuất hiện kể từ khi anh nói rằng anh không thể cho cô tình yêu mà cô muốn.
Học được bài học lớn sau cuộc hôn nhân với Phó Tư Thần mà cô còn không ngộ ra, trong thời gian ngắn đã bị anh làm cho rung động.
Nhưng cô đã dũng cảm rồi, đổi lại cô được gì? Đường Tâm Nhan không muốn khóc, cô không muốn bị tổn thương vì những người không thích mình, nhưng khi nhìn thấy anh vì cô mà đứng trên chiếc xe buýt không hợp với thân phận của anh, trong mắt cô vẫn không kìm nổi dâng lên một tầng sương mỏng..