Mặc Trì Úy nheo đôi át đen láy của mình nhìn người phụ nữ trước mặt đang cao ngạo phân tích cục diện, anh châm lấy một điếu thuốc mới, phả lên mặt cô.
Cô không có chú phòng bị nào bị anh đột ngột tấn công.
Cô không chịu được ho thêm vài tiếng nữa, đỏ bừng cả mặt.
Cô bật người khỏi chiếc bàn, lùi về sau vài bước, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Mặc Trì Úy, anh đừng có mà quá đáng!”
Cô và Phượng Cừ chỉ là quan hệ đồng nghiệp hết sức bình thường, rốt cuộc thì anh ghen cái gì chứ?
Mặc Trì Úy búng tay vào giữa trán cô: “Em và diễn viên khác quay quảng cáo tình cảm trai gái như vậy còn dám nói anh quá đáng hả?”
Anh dụi mạnh điếu thuốc trên tay vào chiếc gạt tàn, cô chỉ kịp nhìn thấy thân thể cao lớn của anh rời khỏi chiếc ghế da, đứng dậy bước từng bước về phía cô.
Khí thế mạnh mẽ và uy lực bức người này khiến Đường Tâm Nhan đành phải không ngừng lùi về sau.
Đến khi lưng đã chạm phải tường, cô mới căng thẳng đối mắt với người đàn ông nguy hiểm kia: “Em… Em còn phải về quay tiếp, buổi tối nói chuyện tiếp vậy.
”
Còn chưa kịp mở cửa thì thanh hình mảnh mai của cô đã bị anh ghì chặt.
Một tay anh đặt sau đầu cô, tay còn lại vòng qua eo cô, ép chặt cô giữa lồng ngực mình và bức tường phòng làm việc.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn còn vương lại, lướt qua chóp mũi cô, cô nhíu mày càu nhàu: “Sau này anh có thể hút ít thuốc hơn được không?”
Anh nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, nét mặt lạnh lùng lại càng thêm phần trầm mặc.
Anh dùng ngón tay thon dài của mình nâng cằm cô lên, đưa khuôn mặt tuấn tú của mình tiến lại gần cô.
Nhìn ngũ quan sắc nét của anh ngày một gần mình, cô hốt hoảng nói: “Anh đừng có đến gần như vậy, người anh hôi mùi thuốc lắm đó biết không?”
Lúc cơ thể anh gần chạm đến chóp mũi Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy nghe cô nói vậy bèn rũ mắt: “Mỗi ngày cùng Phượng Cừ quay phim quay quảng cáo nên giờ em thích mùi hương trên người anh ta hơn rồi à?”
Nói cái gì vậy chứ?
Cô không thích mùi thuốc nữa thì có liên quan gì đến Phượng Cừ cơ chứ?
Thấy anh lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt vô cùng khó coi, cô bèn hứ một tiếng: “Phượng Cừ không hút thuốc, trên người không có mùi hôi của thuốc đúng là rất dễ chịu đó.
”
Quả nhiên, nghe dứt câu sắc mặt của Mặc Trì Úy liền tối sầm lại.
Đường Tâm Nhan cười thầm.
Hóa ra anh ấy hay ghen đến thế.
Anh không nói không rằng chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm kèm theo vài tia nguy hiểm.
Bị anh nhìn chằm chằm, tim Đường Tâm Nhan càng đập nhanh hơn, trừ anh ra, không có người đàn ông nào có thể khiến tim cô đập nhanh đến mức độ này.
“Được rồi, đừng giận nữa mà, em chỉ xem Phượng Cừ là đàn anh, là bạn bè, anh trai trong ngành mà thôi.
”
Đương nhiên anh biết cô không có ý gì với Phượng Cừ, nhưng tên Phượng Cừ kia đối với cô thế nào thì anh biết rõ trong lòng bàn tay.
Hắn ta không thể nào không có chút cảm giác nào với cô được.
“Ngoài trong công việc ra thì sau này giữ khoảng cách với Phượng Cừ đi.
”
Đường Tâm Nhan cười hì hì nhìn anh, dẫu môi đáp: “Giám đốc Úy, hiện tại anh ngang ngạnh đến việc can thiệp luôn vào cả chuyện kết bạn của em rồi hả?”
Anh cúi đầu gặm đầu mũi cô: “Sao? Không được hả?”
Đường Tâm Nhan xoa đầu mũi, không phục nói: “Vậy giờ em bảo anh tránh xa Diệp Vi Nhã ra anh có đồng ý không?”
Cô thích anh, yêu anh, nhưng đồng thời cô cũng có nguyên tắc của chính mình.
Kết giao với ai, với loại người nào, ai giúp đỡ ai hãm hại cô, trong lòng cô tự biết suy tính.
Cho dù Phượng Cừ là nam, nhưng trong phương diện diễn xuất cũng giúp đỡ cô không ít.
Bình thường ở tổ phim cũng là anh ấy chỉ dạy cô.
Cô không muốn bởi vì yêu đương mà đánh mất đi một người anh trai đối xử tốt với mình.
.