Làn da căng mịn của gái đôi mươi đan xen với dáng vẻ yểu điệu tựa như một đóa hoa thuốc phiện đang hé nở, cấm kỵ, mê hoặc và thu hút bao ánh nhìn.
Mái tóc dài ướt sũng hững hờ bên vai, những giọt nước lăn xuống những nơi bí ẩn trên làn da trắng như tuyết.
Đôi mắt Mặc Trì Úy trở nên sâu thẳm và u tối.
Hắn đứng im không nhúc nhích, mãi cho đến khi mặt cô đỏ bừng hét lên lần nữa “Cút đi” Hắn mới mím chặt môi xoay người đóng cửa lại.
Thật ra hắn chưa về, hắn chỉ xuống dưới lầu mua trà giải rượu mà thôi.
Hắn để trà lên chiếc bàn đá cẩm thạch trong phòng ăn rồi đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, đút tay vào túi quần, nhanh chóng đè lại nơi nào đó đang nhô lên.
Hình ảnh vừa rồi của cô hiện lên trong đầu hắn, đẹp đẽ và tinh tế tựa như bước ra từ trong tranh vậy.
Hắn nhắm mắt lại, khống chế hơi thở gấp gáp, từ từ ngẩng đầu lên, hàm hắn căng cứng trông vừa lạnh lùng, cứng rắn lại thêm phần hấp dẫn, nam tính.
……
Trong phòng ngủ.
Đường Tâm Nhan lấy đồ để trên giường, bàn tay run rẩy mặc đồ vào.
Làn da trắng như tuyết như được phủ lên một lớp phấn hồng, trông giống hoa đào tháng ba vậy, dịu dàng, mỏng manh và xinh đẹp.
Mặc đồ xong, Đường Tâm Nhan chạy vào phòng tắm, cô không ngừng vốc nước lạnh lên mặt để dịu đi cơn xấu hổ.
Ngoại trừ tối hôm Phó Tư Thần gài bẫy khiến cô phát sinh quan hệ với một lão già ra, cô chưa bao giờ khỏa thân trước mặt bất kỳ người đàn ông nào khác.
Ở nhà hàng thì sờ chỗ đó của người ta, giờ lại bị người ta nhìn thấy hết cả rồi.
Đây có phải là ‘quả báo’ của cô không?
Đứng trong nhà tắm phải gần mười phút, Đường Tâm Nhan cho rằng người đàn ông kia hẳn sẽ biết điều mà đi rồi nên cô mới mở cửa đi ra.
Đi đến phòng khách, Đường Tâm Nhan sững sờ khi nhìn thấy người đó đang đứng bên cửa sổ kính sát trần, ngón tay kẹp điếu thuốc, dáng hình hắn ẩn hiện trong làn khói bay lững lờ.
Hắn ta vẫn chưa đi, lẽ nào hắn ta có ý đồ đen tối gì ư?
Khi tối ở nhà hàng, hắn ta còn ra vẻ ghét bỏ cô kia mà, không lẽ mới đó đã thay đổi suy nghĩ rồi!
Đường Tâm Nhan thấy trốn chạy không phải là cách, cô cắn môi, sau khi do dự vài giây, quyết định sẽ đối mặt với hắn.
Đường Tâm Nhan hắng giọng, đang định lên tiếng thì người đàn ông nãy giờ mải miết nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ ngoái đầu nhìn về phía cô.
Không biết vì sao mỗi khi cô đối diện với đối mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của hắn đều sẽ hồi hộp, tim đập liên hồi.
Không phải là kiểu động lòng mà là kiểu sợ hãi khi bị người khác nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Ở hắn tỏa ra một khí chất rất mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Đường Tâm Nhan khẽ nâng cằm lên, cô nhìn người đàn ông mờ ảo trong làn khói trắng, xấu hổ nói: “Anh còn ở đây làm gì? Tính ra tối nay anh cũng đâu có thiệt thòi, chúng ta coi như hòa nhé!”
Nói bóng nói gió như vậy là để anh ta biết điều mà nhanh nhanh rời khỏi đây, tránh để hai người vào tình trạng khó xử, không thoải mái.
Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại gợi ra cảm giác mê người khó tả, hắn nhả ra một làn khói, không nói gì, đi đến phòng ăn lấy trà giải rượu đem ra đưa cho cô.
“Uống đi.”
Đường Tâm Nhan, “…” Đây là gì? Sẽ không phải là tình dược gì đó chứ?
Đường Tâm Nhan cảnh giác lùi về hai bước, hai tay ôm ngực, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng im, “Không uống, tôi là gái nhà lành đó!”
Tuy trong lúc say rượu, cô đã có một tia suy nghĩ kiếm người đàn ông khác để trả thù Phó Tư Thần, nhưng bây giờ tỉnh táo rồi, cô không có dũng khí để buông thả bản thân.
Hơn nữa, Phó Tư Thần không đáng để cô trả thù theo cách không trân trọng bản thân mình như thế này!.