Sau khi vai diễn trong bộ kịch “Mỹ nhân truyền kỳ” của cô kết thúc, Hậu Đạo đưa cô và Cố Nhiễm Nhiễm hai tấm vé máy bay đi nghỉ mát ở Hải Đảo.
An Thành đến Hải Đảo, mất 2 tiếng đồng hồ ngồi máy bay.
Cuối cùng cũng quay xong một bộ kịch, hiện tại thai nhi đã ổn định, Đường Tâm Nhan cũng muốn đi thư giãn, nhưng cô cũng không thể tự ý quyết định, còn cần sự đồng ý của Mặc Trì Úy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô lái xe thẳng đến tòa nhà của Tập đoàn Hoàn Hải.
Vốn tưởng rằng lần trước đi cùng Mặc Trì Úy qua đây, cô có thể đi thẳng đến tầng cao nhất, nhưng vừa bước vào sảnh lớn, lễ tân đã ngăn cô lại.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Đường Tâm Nhan sững sờ, khi phản ứng lại, cô đáp: “Tôi đến tìm chủ tịch Mặc.
”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?
“Không có”
Không muốn nói gì với lễ tân nữa, cô lấy điện thoại, gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Không ngờ đến, anh lại tắt điện thoại.
Giữa ban ngày ban mặt, sao anh lại tắt điện thoại chứ?
Đường Tâm Nhan cắn môi, cô nhìn thấy vẻ mặt lễ tân mang chút khinh bỉ: “Phiền cô gọi điện thoại nội bộ cho anh ấy, cô nói tôi họ Đường, anh ấy sẽ gặp tôi.
”
“Thật xin lỗi, hằng ngày phụ nữ đến tìm chủ tích Mặc rất nhiều, cô không có hẹn trước, tôi không có cách nào giúp cô gọi điện thoại được.
”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy trong ánh mắt của lễ tân một nét khinh thường, cô nhíu mày, nghĩ lại, cô không hề mạo phạm gì đến cô nhân viên lễ tân này!
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Vi Nhã từ thang máy đi ra, đi trên đôi giày cao gót đến.
Nhìn thấy một người mặc quần áo công sở, là Diệp Vi Nhã vừa giỏi giang lại trí tuệ, nhân viên lễ tân lập tức thay đổi sắc mặt, lễ phép lịch sự đáp: “Thư ký Diệp, cô Đường đây muốn tìm chủ tích Mặc, nhưng cô ấy không có hẹn trước ạ.
”
Diệp Vi Nhã khoanh tay trước ngực, khóe môi mỉm cười nhìn Đường Tâm Nhan: “Đến tìm anh Mặc sao? Đi cùng tôi!”
Đường Tâm Nhan còn tưởng là Diệp Vi Nhã sẽ làm khó dễ cô, không ngờ cô ta lại bằng lòng đưa cô đi gặp Mặc Trì Úy.
Đến trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, Diệp Vi Nhã không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa tạo ra một cái khe.
“Anh Mặc hiện đang ở bên trong nói chuyện cùng một cô gái xinh đẹp, cô nhìn một chút rồi đi đi, tốt nhất đừng làm phiền bọn họ.
” Diệp Vi Nhã nói nhỏ.
Đường Tâm Nhan nghi hoặc nhìn vào bên trong.
Mặc Trì Úy đang dựa vào ghế sô pha, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh, gương mặt cô ta ở rất gần anh, đôi môi đỏ kẽ mấp máy, không biết đang nói gì với anh.
Anh không đẩy cô ta ra, từ góc nhìn của Đường Tâm Nhan, hai người thân mật đến mức như thể ở trên sô pha làm chuyện đó vậy.
Nhìn thấy những hình ảnh đó, trái tim Đường Tâm Nhan, bỗng chốc thắt lại.
Cô muốn đẩy cửa vào, nhưng Diệp Vi Nhã đã giữ chặt tay cô lại.
Đóng cửa lại, Diệp Vi Nhã kéo cô đến một gian phòng nghỉ vắng người: “Đàn ông ở bên ngoài tam thê bảy thiếp là điều rất bình thường, mặc dù cô và anh Mặc đã kết hôn, nhưng cũng chỉ là người vợ hữu danh vô thực, nếu như biết điều, thì hãy đội lấy danh hiệu này mà sống, đừng nghĩ đàn ông sẽ vì cô mà thủ thân như ngọc!”
Đường Tâm Nhan hất tay Diệp Vi Nhã ra, không nói không rằng, nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Hoàn Hải.
Ngồi trên xe, cô lấy điện thoại, gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.
Đến khi đầu dây bên kia được kết nối, cô liền nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi ra Hải Đảo đi!”
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan không ổn lắm, Cố Nhiễm Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Sao vậy Tâm Nhan?”
“Không sao, tớ tắt máy trước nhé!”
Tắt điện thoại, Đường Tâm Nhan gục trên vô lăng, hai mắt nhanh chóng bị một lớp sương ướt phủ dần, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Mặc Trì Úy đáng chết, cả ngày đến tối bận bận bận, khi cô đến, đã thấy anh với người phụ nữ khác giấu giếm làm điều sằng bậy, cuối cùng anh có bao nhiêu chuyện giấu cô?
Nếu anh thực sự muốn tam thê tứ thiếp, cô tuyệt đối không tha thứ cho anh!.