Đường Tâm Nhan nghĩ đến lúc hai người mới biết nhau, anh không hiểu ra sao lại nhắc đến chuyện kết hôn, lúc đó cô thật sự đã bị dọa sợ.
Nhưng anh lại có một sức hấp dẫn khiến người khác rung động, từng chút từng chút một chiếm lấy trái tim đầy rẫy những vết thương của cô.
Hốc mắt tràn ra những giọt nước sáng loáng, cô không nhìn thấy người anh mà chỉ có thể dựa vào giọng nói để đoán xem vị trí mà anh đang đứng.
“Lúc lên đảo, anh đã nghĩ ra rất nhiều lời nói hay, nhưng anh vẫn không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh chỉ muốn nói là sau này anh sẽ thương em và các con thật nhiều.
Trước khi kết hôn anh cũng chưa từng cầu hôn em, bây giờ mới bù đắp lại một lần, không biết có bị tính là muộn rồi không?”
Giọng anh trầm xuống, một ánh đèn khác chiếu vào trên người anh.
Anh đã thay chiếc quần short đi biển và mặc một bộ âu phục trắng được may thủ công hoàn toàn.
Bộ đồ được cắt may vừa vặn với chất liệu vải tôn lên dáng người cao lớn của anh.
Phần tóc trước trán hơi dài hơn trước một chút, hơi che đi đôi mắt đen nhánh hẹp dài và sâu thẳm của anh.
Dưới sống mũi cao của anh là đôi môi mỏng màu đỏ hơi mím lại.
Anh đeo một cái nơ, vừa cao quý vừa tao nhã, giống như những quý công tử phong lưu tiêu sái của thời trung cổ vậy.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa xinh đẹp, tay còn lại anh đút vào túi quần.
Lúc bước đi thì bước chân vững vàng, vai không hề lay động.
Đôi mắt sâu đen nhánh của anh luôn nhìn vào cô, bị anh nhìn như vậy mắt cô lập tức đỏ lên.
Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ bù đắp cho cô một lần cầu hôn.
Càng chưa từng nghĩ tới anh sẽ cho cô niềm vui bất ngờ và lãng mạn mà cô không kịp đề phòng như vậy.
Anh đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, sau đó cô thấy bàn tay to của anh vẫn luôn đút trong túi quần lấy ra một hộp chỉ thêu.
Mở chiếc hộp ra, Mặc Trì Úy lấy chiếc nhẫn ở bên trong ra.
Không chỉ có Đường Tâm Nhan ngây người mà toàn bộ những khách hàng khác trong nhà hàng cũng ngây người.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương được làm rất tinh xảo, với các mặt kim cương sáng chói và các góc cạnh hoàn mỹ phát sáng rạng rỡ.
Mặc dù Đường Tâm Nhan không hiểu về châu báu, nhưng nhìn chiếc nhẫn này thôi cũng có thể thấy được nó vô cùng đắt tiền và hiếm có.
Mặc Trì Úy nâng bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của cô lên, từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay phải cho cô.
Khi chiếc nhẫn sắp chạm vào đầu ngón tay của Đường Tâm Nhan, cô hơi rụt tay lại.
Mặc Trì Úy ngước mắt lên nhìn cô: “Em không thích sao?”
Đường Tâm Nhan cắn môi: “Quý trọng quá.”
“Em xứng đáng với nó.” Anh nắm chặt tay cô, không cho cô có hội rút tay lại nữa, trực tiếp đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay cô.
Xung quanh ngay lập tức vang lên vô số tiếng hoan hô và vỗ tay.
Cùng lúc đó, trên không trung trên biển có vô số pháo hoa đẹp đẽ được bắn lên, đủ loại màu sắc khác nhau, vẽ nên những vòng cung đẹp đẽ trên bầu trời bất tận, hết cái này đến cái khác, những hình dạng khác nhau, màu sắc sặc sỡ, thắp bầu trời đêm thành những màu sắc rực rỡ tươi đẹp.
Đường Tâm Nhan nhìn ra pháo hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông sau lưng mình, viền mắt ươn ướt: “Anh sắp xếp sao?”
Trên mặt Mặc Trì Úy lộ ra một tia vô cùng quẫn bách: “Chi Hành nói con gái các em đều thích mấy thứ này…”
Trì Chi Hành đứng trong bóng tối vẫn luôn không lên tiếng chợt tức giận vì anh không biết cố gắng nói: “Anh tư, anh đúng thật là không hiểu lãng mạn là gì mà.
Những lúc như thế này ấy, anh nên trực tiếp xông lên mà hôn cô ấy đi!”
Giọng nói của Trì Chi Hành còn chưa dứt, trong nhà hàng đã vang lên vô số tiếng ồn: “Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy…”
Từ đầu đến chân Đường Tâm Nhan đều đỏ bừng hết cả lên vì xấu hổ.
Cô lắc đầu với Mặc Trì Úy, tỏ ý anh đừng hôn cô.
Cô không muốn bị những người này xem mình như con khỉ trong sở thú mà thưởng thức đâu.
Nhưng mà, Mặc Trì Úy hình như không nhìn thấy ánh mắt của cô, trực tiếp giữ vai cô, sau đó xoay người cô đến trước mặt anh.
Cô còn chưa kịp nói gì đã bị đôi môi mỏng mềm mại ấm áp có lực của anh áp lên môi cô rồi..