Đường Tâm Nhan chạy đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cô xoa thái dương, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, cứ như cô đã thấy ở đâu rồi.
Cô lắc đầu, tức giận quay người đi.
Vào phòng ngủ, cô lấy từ trong tủ áo sơ mi cùng chiếc quần tây cô mới mua ở trung tâm thương mại nhưng chưa kịp đưa cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần thấp hơn hắn ta một hai phân nhưng thân hình cũng tương đương nhau, chắc sẽ vừa thôi.
Đường Tâm Nhan đem quần áo đến trước phòng tắm, cô gõ cửa, khó chịu nói: “Đồ của anh đây.”
“Cầm vào!”
Khóe miệng Đường Tâm Nhan giật giật, “Này anh, tôi phải nhắc anh nhớ, chúng ta không thân quen đến mức đó đâu!”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm mở ra.
Hắn đang quấn khăn tắm, sắc mặt u tối đứng ngay cửa.
Đường Tâm Nhan thấy bộ ngực rắn chắc và cứng cáp, cơ bụng sáu múi phẳng lì, cùng với đường nhân ngư gợi cảm lộ ra, hai tai cô nhanh chóng đỏ bừng.
Chiếc khăn quấn có hơi thấp, nhìn rất nguy hiểm, như thể nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Chiếc khăn đó là của cô nên kích thước có hơi nhỏ, tuy không lộ gì nhưng lại bó chặt, có thể thấy rõ những đường nét cô không dám nhìn.
Đường Tâm Nhan tức tốc ném đồ vào tay hắn rồi vừa bỏ chạy vừa đỏ mặt nói:
“Không biết xấu hổ!”
Mặc Trì Uý nhìn theo bóng dáng xa xa cô, hắn cong môi cười mỉm thích thú.
Dường như cô đã quên mất khi tối ở nhà hàng chính tay cô đã cầm nó rồi.
Đường Tâm Nhan chạy đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, hai tay ôm gối, tim cô đập thình thịch liên hồi.
Hắn ta trông thì có vẻ lạnh nhạt, lãnh đạm đấy, nhưng không ngờ lại là một tên lưu manh đê tiện.
Khăn tắm của cô… Bị hắn ta dùng rồi, vậy thì cô còn dùng nó làm gì nữa?
Đường Tâm Nhan xoa xoa khuôn mặt nóng bừng như đang sốt cao, cô nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, phải tỏ vẻ như chưa nhìn thấy gì.
Nhưng đúng là chưa thấy gì thật mà, còn ở trong nhà vệ sinh ở nhà hàng thì… Cô lắc đầu, buộc mình phải quên hết cảnh tượng không đứng đắn đó, quên sạch sành sanh!
Một lúc sau, Mặc Trì Úy mặc sơ mi trắng và quần tây đen bước ra khỏi phòng tắm.
Tóc hắn vẫn còn đọng nước, từng giọt từng giọt trượt xuống theo chiếc cằm gợi cảm của hắn, “Có khăn sạch không?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, cô không còn mặt mũi đâu mà nhìn hắn, “Anh đã thay đồ sạch sẽ rồi, có thể về được chưa?”
“Khăn.”
Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng không cho phép đôi co kia, hai tay siết chặt thành quyền, mặt nhỏ căng ra nhìn anh vài giây.
Cuối cùng cô vẫn phải chịu thua trước khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ của hắn.
Cô đi lấy khăn sạch từ trong phòng ngủ đem ra, đợi hắn lau nước trên tóc xong, cô lại nói: “Thưa anh…”
Hắn lạnh lùng hạ giọng ngắt lời cô.
“Tứ ca hoặc Trì Úy.”
Đường Tâm Nhan, “Gì cơ?”
“Tôi họ Mặc, tên là Trì Úy, em có thể gọi tôi là Tứ ca hoặc Trì Úy.”
Hắn nhẹ mím môi, im lặng nhìn cô, “Tôi không phải ‘thưa anh’.”
Đường Tâm Nhan giật giật môi, “Tôi không kêu ‘thưa anh’ chẳng lẽ kêu ‘thưa cô’ à…”
Thấy mặt hắn biến sắc, cô xoa mũi, “Tôi với anh không quen, tại sao lại phải gọi anh là Tứ ca hoặc là Trì Úy chứ?”
Mặc Trì Úy nheo mắt nguy hiểm, “Không quen? Theo định nghĩa của em, thế nào mới gọi là ‘thân quen’?”.