Thân thể Đường Tâm Nhan thoáng run rẩy, mơ hồ nhìn về phía Mặc Cảnh Sâm, nước mắt mặn chát rơi xuống môi cô nhưng cô nếm được vị đắng chát: “Những gì mẹ em nói có phải sự thật không?”
Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của cô, hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt anh vào giờ phút này.
Cô nâng mu bàn tay lên lau nước mắt trong hốc mắt và nhìn thẳng vào anh.
Chỉ cần anh không thừa nhận, cô sẽ tin anh.
Anh đối xử rất tốt với cô, mặc dù cô không nhìn thấu anh, nhưng cô chưa bao giờ phủ nhận lòng tốt của anh.
Vì mời Tiêu Dực phẫu thuật cho mẹ, anh thà chính mình bị thương cũng phải dùng thân phải vệ Tiêu Dực.
Khi cô bị Hà Mỹ Quyên và Đường Vũ Nhu bắt nạt, anh đã đứng ra giải quyết nguy cơ giúp cô.
Lúc cô bị Diệp Nhiễm dụ dỗ đổ oan cho anh, anh chẳng những không nổi giận với cô mà còn chọn đứng cùng một phía với cô.
Anh đã mang lại cho cô rất nhiều ngạc nhiên và lãng mạn ở trên đảo.
Chiếc nhẫn kim cương cô đeo ở ngón áp út trị giá hàng chục triệu.
Anh đã cho cô những gì tốt nhất, chắc anh sẽ không nói dối cô đâu.
Hai tay Mặc Cảnh Sâm đặt bên người nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt lạnh lùng im lặng dần dần tối sầm lại dưới ánh đèn phòng khách.
Đôi mắt đen như mực của anh đang dán chặt vào gương mặt nhỏ bé đầy nước mắt của cô, đồng thời nâng bàn tay to với khớp xương đầy đặn lên muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại lùi về phía sau một bước.
“Anh nói đi!” Cô thét lên, giọng nói cô căng cứng như dây cung sắp đứt.
Nhìn đường nét lạnh lùng nghiêm nghị của anh cùng với đôi môi mỏng mím chặt, trái tim cô trầm xuống.
Anh không trả lời.
Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Phó Thận Hành, anh trả lời đi!” Hai tay cô ôm đầu, móng tay cắm vào da đầu, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
“Nói cho em biết, đây là giả dối!”
Cơ thể cô hết sức run rẩy, cả người như thể rơi vào hầm băng.
Yết hầu anh di chuyển lên xuống liên tục, trên mu bàn tay nắm thành quả đấm nổi lên những đường gân xanh, ánh mắt nhìn cô đặc quánh giống như đêm khuya không có bất kỳ trăng sao nào, quai hàm căng ra, giọng nói khàn khàn đến tận cùng: “Đúng, nhà em phá sản có liên quan đến anh, nhưng tai nạn xe cộ của ba em không liên quan tới anh.
”
Liễu Nguyệt lạnh lùng cười thê lương: “Cậu không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì cậu, nếu cậu không ép ông ấy vào đường cùng thì làm sao ông ấy có thể kiệt sức vì quá mệt mỏi mà xảy ra tai nạn xe cộ?”
Phó Thận Hành không nhìn Liễu Nguyệt, ánh mắt đen kịt chỉ dán chặt vào trên người Hà Nghiên: “Thương trường chính là chiến trường, mặc dù không có khói thuốc súng hay máu tanh nhưng cũng là cá lớn nuốt cá bé, ba em kinh doanh không giỏi bị anh đánh bại, đây chỉ là quy tắc trên thương trường thôi.
”
Giọng điệu anh trầm lạnh lại thờ ơ, dường như nhà cô phá sản không phải chuyện gì đó nghiêm trọng không thể cứu vãn nổi.
Cơ mà anh có biết khoảng thời gian công ty xảy ra vấn đề, gia đình cô gặp bao nhiêu khó khăn?
Ba cô ngày càng gầy đi, mẹ cô không có đêm nào ngủ ngon giấc, sau này vì cái chết của ba bị đả kích nghiêm trọng, tinh thần có vấn đề.
Còn cô mới mười lăm mười sáu tuổi, trên vai đã gánh một món nợ thật lớn.
Ép mình bước vào giới giải trí, cô chịu rất nhiều ấm ức, đả kích, trải qua sự ấm lạnh của tình người?
Nhà cô đã sụp đổ!
Mà hết thảy mọi thứ đều do anh ban tặng!
Sau khi anh làm xong tất cả, vài năm sau, anh lại còn thoải mái cưới cô làm vợ và muốn cô sinh con cho anh.
Trái tim anh lạnh lùng và tàn nhẫn đến nhường nào?
Nếu như mẹ cô không tỉnh táo lại, có phải anh định sẽ giấu cô đến suốt đời không?
Thảo nào, khi thấy di ảnh của bố cô, sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi.
Lúc tới trước bia mộ, anh lạnh lùng đến mức không thèm cúi đầu!.