Nghe thấy những lời Liễu Nguyệt nói, trái tim Mặc Trì Úy như bị kim đâm một cách tàn nhẫn.
Anh mím chặt môi mỏng, con ngươi trong mắt co rụt dữ dội, chiếc cằm căng ra như thể sắp nứt ra bất cứ lúc nào: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Cũng không cho Liễu Nguyệt cơ hội nói chuyện nữa, anh bước nhanh ra khỏi chung cư.
Khi đi tới cửa, anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan.
Nhưng điện thoại chỉ reo lên một tiếng đã bị cắt đứt.
Mặc Trì Úy nhìn màn hình di động từ từ tối lại, bàn tay lớn nắm chặt thành nắm đấm, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.
Trong phòng.
Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt cô thấm ướt cả gối.
Trong lòng cô như có một tảng đá lớn, vừa chua xót vừa đau đớn khiến cô không thở nổi.
Cô cảm thấy mình giống như một con ngốc, một con ngốc bị anh đùa bỡn xoay vòng vòng.
Một người đàn ông dùng trăm phương ngàn kế để hại cô nhà tan cửa nát, làm sao cô có thể tin rằng anh thật lòng với cô?
Cô không tin trước khi cô và anh nhận chứng nhận đăng ký kết hôn, anh không biết cô là con gái nhà họ Đường.
Thế mà anh vẫn muốn kết hôn với cô, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Anh muốn cái gì thì cứ nói thẳng cho cô biết, tại sao bắt cô phải bồi thường bằng trái tim và hạnh phúc cả đời của mình?
Cô thật là ngu ngốc, vẫn luôn chìm đắm trong biểu hiện giả dối và ngọt ngào của anh!
Chẳng trách anh nói với cô đừng nên yêu anh, vì anh không tốt như cô nghĩ!
Thì ra là như vậy!
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Liễu Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Nhìn Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường nước mắt rơi đầy mặt, lòng bà đau đớn không thôi, bà ngồi xuống mép giường ôm lấy thân thể đang run rẩy của Đường Tâm Nhan: “Nhan à, con đừng khóc vì loại đàn ông như thế, không đáng đâu con!”
Đường Tâm Nhan nhào vào lòng Liễu Nguyệt, môi cô run rẩy kịch liệt: “Mẹ ơi, anh ấy thật sự quá tàn nhẫn..” Nếu như không yêu anh, cô có thể xoay người vạch rõ ranh giới với anh một cách dứt khoát.
Tuy nhiên, bây giờ trái tim cô, người của cô và cả con của cô phải làm sao đây?
Cuộc đời của cô còn có gì đáng buồn hơn không?
Tại sao mỗi lần người thân yêu nhất của cô cũng đến và muốn đâm cô một nhát?
Cứ tiếp tục như vậy, cô còn có thể tin tưởng ai nữa?
Vành mắt của Liễu Nguyệt cũng nóng bừng, bà nghĩ đến cái chết bi thảm của chồng bà, những năm qua con gái phải chịu khổ, trái tim bà như bị bóp chặt đau đớn vô cùng.
Đôi mắt Đường Tâm Nhan đẫm lệ mờ mịt ngẩng đầu khỏi vòng tay Liễu Nguyệt, hỏi với giọng khàn khàn: “Mẹ ơi, giữa ba và anh ấy có thù oán gì không?”
Liễu Nguyệt liên tục lắc đầu không ngừng: “Không thể nào, ba con là người rất tốt bụng, tự mình kinh doanh, ông ấy là người ngay cả con chó, con mèo lang thang ngoài đường cũng muốn cứu chữa thì sao có thể có ân oán gì với cậu ta?”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến ba, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt gật đầu: “Ba con là người tốt như vậy, ông ấy không thể kết thù chuốc oán với người khác.
Có điều là, con nghĩ mãi không ra tại sao Mặc Trì Úy phải hại nhà chúng ta phá sản? Vì sao phải bắt ba quỳ xuống van vì anh ấy?”
“Khi ấy, Đường thị của chúng ta là tập đoàn hàng đầu ở An thành, Mặc Trì Úy còn trẻ tuổi có dã tâm muốn mở rộng, có thể cậu ta muốn nuốt chửng tập đoàn họ Đường để chứng minh năng lực của mình.
Nhưng bất kể vì lý do gì, cậu ta đã hại mẹ mất chồng, hại con mất ba, cậu ta là người có lỗi với gia đình chúng ta.
Con gái à, con hãy ly hôn với cậu ta đi!”
Nghe thấy hai chữ ly hôn, cả người Đường Tâm Nhan khẽ run lên.
“Mẹ ơi, con…”
Liễu Nguyệt thấy Đường Tâm Nhan hơi do dự không muốn, đồng tử bà co rụt thật mạnh: “Chẳng lẽ con còn muốn tiếp tục với cậu ta?”
Từ khi anh thừa nhận chuyện nhà cô phá sản có liên quan tới anh thì cô đã biết mình không thể đón nhận anh nữa.
Tuy nhiên, muốn cô cứ như vậy ly hôn với anh, trái tim cô thực sự rất khó chịu như bị dao cắt.
“Mẹ ơi, con không biết.
Mẹ hãy để con suy nghĩ, suy nghĩ kĩ càng được không mẹ?”.