Đường Tâm Nhan húp hai ngụm canh móng heo, cô thấy dạ dày hơi khó chịu nên chạy vào toilet bắt đầu nôn khan.
Nghe thấy tiếng nôn ọe của cô, Liễu Nguyệt liếc mắt nhìn thím Xuân: “Tâm Nhan, con bé…” Dẫu sao cũng là người từng trải, Liễu Nguyệt đứng lên khỏi ghế và đi về phía toilet.
Đường Tâm Nhan mở nước rửa sạch mặt.
Cô quay người thì thấy Liễu Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, hàng mi dài của cô run rẩy, cô gọi: “Mẹ ơi.”
Liễu Nguyệt đến gần Đường Tâm Nhan, dùng tay sờ lên bụng cô, thấy hơi cứng.
Bà mở to mắt, đôi môi run rẩy kịch liệt: “Con… Có thai?”
Đường Tâm Nhan không dám lừa gạt, cô nghẹn ngào gật đầu.
Cả người Liễu Nguyệt lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, mãi đến khi vịn vào bức tường mới miễn cưỡng đứng vững.
“Con ở bên cậu ta chưa được bao lâu đã có con với cậu ta? Tâm Nhan, con còn trẻ như vậy, tại sao lại bằng lòng sinh con cho cậu ta chứ?”
Đôi mắt hạnh trong suốt của Đường Tâm Nhan bị phủ bởi lớp hơi nước mơ hồ, cô không thể nhìn rõ nét mặt của Liễu Nguyệt bây giờ.
Tuy nhiên, cô có thể cảm giác được bà rất thất vọng về cô.
Thực ra, cô cũng rất thất vọng về mình.
Nếu cô có thể bảo vệ trái tim mình thật tốt thì nó sẽ không đau đớn và không thể chịu đựng được.
“Đứa bé chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cho dù không có anh ta, con cũng có thể tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ.” Khi cô ngồi trên sopha đã suy nghĩ rất lâu, nếu đứa trẻ chỉ là một phôi thai, cô sẽ phá bỏ nó.
Nhưng nó là bào thai đã thành hình.
Nếu phá bỏ nó, cô cảm thấy quá tàn nhẫn.
Cho dù không có ba, cô sẽ cố gắng kiếm tiền cho con cô một cuộc sống không lo nghĩ và tràn ngập tình yêu thương
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Những năm qua vì sức khỏe của mình, bà đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con bé, bà chưa cho cô bao nhiêu tình thương của người mẹ, trong lòng bà thấy rất hổ thẹn và tự trách.
Bây giờ cô đã trưởng thành, cô có thể phân biệt phải trái, đúng sai rõ ràng.
Là một người mẹ, nếu như áp chế và thúc ép con mình mọi lúc mọi nơi sẽ ép con bé xảy ra vấn đề.
“Nhưng con có biết không, nếu con giữ đứa bé này lại, chỉ cần cậu ta muốn, cho dù ra tòa con cũng không kiện thắng cậu ta.
Cuối cùng, con chỉ may áo cưới giúp cậu ta thôi.”
Nghe những lời mẹ nói, cả người Đường Tâm Nhan run rẩy dữ dội.
Những gì mẹ cô nói không phải không có lý.
Mặc Trì Úy là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Hải, là ông trùm quyền thế trong giới kinh doanh ngay cả nhà họ Phó cũng phải ngước nhìn.
Bên cạnh anh còn có luật sư nổi tiếng Lục Tử Thâm, Trì Chi Hành của công ty giải trí N.E là một trong những đối tác của anh.
Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chẳng những cô có thể bị thua kiện còn không thể lăn lộn trong giới giải trí.
“Mẹ ơi, con sẽ hỏi anh ta việc này, nếu anh ta muốn giành đứa bé với con.
Con sẽ phá nó.”
Liễu Nguyệt tức giận nhìn Đường Tâm Nhan: “Đứa con gái ngốc, tới bây giờ mà con vẫn tin những lời cậu ta nói hả? Chờ con sinh xong thì mọi thứ không đến lượt con quyết định đâu!”
Đường Tâm Nhan ôm lấy Liễu Nguyệt, cằm nhọn đặt trên vai bà: “Mẹ ơi, hai ngày trước con đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã thành hình rồi mẹ ạ, nếu cứ phá bỏ cái thai này như vậy, con thật sự không nỡ.
Mẹ biết không, đứa bé ở trong bụng con rất kiên cường, con nghĩ chắc nó cũng hy vọng được đến thế giới này.”
Liễu Nguyệt khẽ vuốt tóc của Đường Tâm Nhan, ngực bà đau đớn vô cùng.
Con gái bà từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc được nuôi dưỡng trong tình yêu thương, hôm nay lại phải rơi vào cảnh trở thành bà mẹ đơn thân.
Tương lai còn có gia đình nào tốt muốn cưới con bé nữa?
“Mẹ đồng ý cho con giữ lại đứa bé, nhưng mẹ không muốn gặp ba của nó.”
Sau khi Liễu Nguyệt đi nghỉ, Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.
Bên ngoài có gió, cô khoác áo khoác vào, đi ra ngoài ban công.
Khi cô nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở dưới lầu và bóng dáng cao lớn đang dựa vào đầu xe, cả người cô bỗng dưng ngẩn ra..