Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Đường Tâm Nhan nhìn dáng người cao lớn, nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm cùng tư thế cao quý, kiêu ngạo của Mặc Trì Úy, mắt cô chợt chua xót.

Cho dù cô ấy có oán hận và thất vọng như thế nào đối với anh thì không thể phủ nhận rằng cô rất nhớ anh.

Lúc ở trên đảo, khi cô giao bản thân mình cho anh, cô cũng khát khao về một cuộc sống hạnh phúc của hai người, nghĩ đến cảnh tượng một nhà ba người nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển.

Anh đã giải cứu cô khỏi cuộc hôn nhân rạn nứt, khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nhưng mà, cô không ngờ rằng anh lại một lần nữa khiến cô tràn đầy hy vọng rồi lại khiến con tim cô như ngừng đập.

Trên đời này, việc cô không thể chấp nhận nhất chính là lừa dối và tổn thương.

Anh đã làm hại gia đình cô quá đáng như vậy, sao anh lại có thể yên tâm mà cưới cô chứ?

Lại còn để cô rung động với anh?
Anh rõ ràng biết rằng giấy không thể gói được lửa, có một vài chuyện, sai rồi thì cho qua đi.

Nhưng anh vẫn muốn nhiều hơn thế, nếu như mẹ cô không tỉnh táo lại thì có lẽ cả đời này cô sẽ bị anh che mắt không biết gì.

Mặc Trì Úy thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp Đường Tâm Nhan dần dần đỏ lên, anh sải bước đi về phía trước, vừa định nói gì đó, một giọng nam đột nhiên vang lên: “Đàn em.


Đường Tâm Nhan quay lại, nhìn thấy một chàng trai tỏa nắng đi ra từ cửa xoay của khách sạn, cô chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng đột nhiên nở một nụ cười: “Chào anh, anh Mạnh Bình.


Mạnh Bình là đàn anh học cùng trường trung học của cô, anh ta hơn cô hai tuổi.

Mẹ anh ta làm y tá trong bệnh viện và có chăm sóc mẹ cô một thời gian trước.

“Anh Mạnh Bình, sao anh lại ở đây? Anh tới đây để ngâm suối nước nóng sao?”
Mạnh Bình khẽ vò vò mái tóc ngắn, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tỏa nắng: “Chẳng phải em muốn anh đến sao?”
Đường Tâm Nhan ngây người lắc đầu: “Không phải…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Liễu Nguyệt đột nhiên bước tới: “Nhan Nhan, là mẹ mời Mạnh Bình tới đấy.


Liễu Nguyệt liếc nhìn người toàn thân tây trang đen đứng cách đó không xa, thân hình cao lãnh, anh tuấn, bà nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, mỉm cười dịu dàng nói: “Mạnh Bình là một chàng trai tốt, hai đứa con tuổi cũng không chênh lệch là bao, mẹ muốn hai đứa tìm hiểu nhau thêm.



Cho dù phản ứng của Đường Tâm Nhan có chậm chạp hơn nữa, cô cũng hiểu ý của mẹ mình.

Cô vô thức liếc nhìn về hướng Mặc Trì Úy đang đứng.

Đôi mắt đen và sâu của anh dán chặt lên cơ thể cô, cô thấy bàn tay trái đang buông thõng bên cạnh người anh chợt nắm chặt lại thành nắm đấm.

Ép chặt nỗi chua xót vào đáy lòng, cô hé mở miệng, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Liễu Nguyệt nói: “Mạnh Bình là huấn luyện viên bơi lội, Nhan Nhan, ở đây không có bể bơi nước nóng sao? Con cũng có thể nhờ Mạnh Bình dạy con học bơi.


Đường Tâm Nhan đương nhiên biết ý của mẹ cô, muốn cô tìm một người đàn ông thật lòng và tốt với cô, rồi hai người cứ thế sống cuộc sống bình yên, giản đơn, không muốn cô có bất kỳ liên hệ nào với Mặc Trì Úy.

Nhưng trái tim nhỏ bé của cô làm sao có thể chứa người đàn ông khác nữa chứ? Đừng nói là yêu người đàn ông khác, ngay cả việc kết hôn cô cũng không nghĩ đến nữa.

Cho dù có ly hôn với Mặc Trì Úy, cô cũng sẽ không bao giờ dựa vào những người đàn ông khác.


Cô sẽ nuôi con một mình.

Nhưng cô không muốn Mạnh Bình khó xử trước mặt mẹ cô, có một số lời, mấy người trẻ nói riêng với nhau là được.

Liễu Nguyệt mang theo đồ bơi cho Đường Tâm Nhan, ba người đi đến một bể bơi nước nóng trong nhà lớn trong khu nghỉ dưỡng.


Cố Nhiễm Nhiễm đang trò chuyện với ông chủ khu nghỉ dưỡng thì Mặc Trì Úy đột nhiên đi tới với vẻ mặt u ám.

Anh mặc cả một cây đen, trên người toát lên khí chất riêng, đứng ở bên cạnh anh giống như có một luồng khí lạnh thổi qua vậy.

Cố Nhiễm Nhiễm rụt cổ lại, nhìn bộ dạng muốn giết người của Mặc Trì Úy, cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, tôi không có đắc tội với anh mà?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận