Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Trên người anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, từ sau khi tỉnh lại đã gầy đi rất nhiều, mỗi ngày đều kiên trì luyện tập mới có thể khôi phục trạng thái như lúc trước.

Cơ thể to lớn rắn chắc như một con thú ngủ đông đã lâu, cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng rắn chắc.

Anh cầm chiếc khăn mềm mại lau tóc và nước vương trên mặt.

Mạnh Bạch Chỉ nhìn anh, dáng người cao gầy càng làm tôn lên sự sắc bén lạnh lùng của anh, thật sự khiến lòng người lay động, không kìm được mà yêu thích.

Dáng người cao lớn của anh đi tới trước mặt cô ta, đôi tay thon dài nhận lấy chiếc khăn tắm trong tay Mạnh Bạch Chỉ, sau đó quấn gọn gàng lên eo.

Anh ngồi vào ghế dựa, uống một ngụm rượu vang đỏ, Mạnh Bạch Chỉ cầm lấy khăn lông, giúp anh lau sạch nước vương trên người.

Lau xong, cô ta ngồi xổm bên người anh, đôi tay mềm mại nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh: “A Lãnh, sắp tới sinh nhật em rồi, anh muốn tổ chức kiểu gì?”
Cô ta nhìn anh, con ngươi trong suốt sáng rực như ánh trăng, không chứa chút tạp chất nào.


Vẻ mặt anh nhàn nhạt, chăm chú nhìn cô ta nói: “Bảo anh cả tới cùng nhau ăn bữa cơm.


Mạnh Bạch Chỉ rũ đôi hàng mi dài xuống, đáy mắt hiện lên vài tia mất mát.

Cô ta chỉ muốn đón sinh nhật riêng với anh thôi!
Khẽ cắn môi, Mạnh Bạch Chỉ giơ nhẫn kim cương đeo trên tay đến trước mặt anh: “Bây giờ em đã là vợ sắp cưới của anh, anh ghét em nên mới không cần em đúng không?”
Mặc Trì Úy nắm lấy ngón tay cô ta, nhàn nhạt trả lời: “Không phải, kết hôn để sau đi.


Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy anh đã thay đổi, anh của trước đây là một người đàn ông trầm mặc ít nói, thế nhưng bây giờ so với trước đây lại càng thêm lạnh nhạt, thâm trầm hơn.

Anh luôn giấu kỹ cảm xúc của mình, khiến cô ta không thể nào chạm tới được.

Có đôi khi, cô ta cảm thấy anh như một người vô cảm, một con quái vật lạnh lùng.

Thế nhưng rõ ràng, khi anh chưa quên người phụ nữ kia, anh vẫn có dáng vẻ dịu dàng và còn hay cười.

Là anh thay đổi hay vì anh không hề yêu cô ta?

Cuối tuần.

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan còn ở trong phòng để sửa chữa bản thảo thiết kế, Cố Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ lôi cô ra khỏi phòng.

“Đừng chỉ lo làm việc như vậy, từ sau khi Mặc Trì Úy xảy ra chuyện, cô không tới trung tâm thương mại lần nào.


Hai tháng nữa là cô sinh rồi, chúng ta tới trung tâm thương mại mua quần áo cho con nuôi tôi đi!”
“Cô đừng mua nhiều quần áo cho nó, đừng có mà lãng phí.

” Đường Tâm Nhan sờ bụng: “Gần đây giám đốc chúng tôi muốn tuyển một trợ lý mới, nếu có thể trúng tuyển thì có thể được tăng lương.

Tôi còn có thể làm việc tại nhà, tương đối đáng tin.


Cố Nhiễm Nhiễm lôi kéo Đường Tâm Nhan, không cho cô vào phòng: “Cô không nuôi nổi thì còn có tôi, tôi chắc chắn sẽ không để con nuôi tôi phải chịu khổ.

Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi dạo phố, còn nữa, mua cho cô mấy bộ đồ đẹp cho phụ nữ mang thai.

” Nghĩ tới mối tình đầu họ Mạnh kia của Mặc Trì Úy, mấy ngày hôm nay Cố Nhiễm Nhiễm đều tới LOL đón Đường Tâm Nhan, nhìn thấy cô ta vài lần, ngày nào cũng mặc trang phục thời thượng, một đám nhân viên công sở không ngừng vây quanh cô ta, Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi cảm thấy tức giận.

Không phải chỉ hơi xinh đẹp chút thôi sao? Làm sao mà đẹp bằng Đường Tâm Nhan nhà cô ấy được? Trên mặt còn bôi cả tấn phấn, thận không hiểu sao Mặc Trì Úy lại chọn cô ta làm vợ sắp cưới nữa!
Đường Tâm Nhan không từ chối được Cố Nhiễm Nhiễm, đành phải đi tới trung tâm thương mại cùng cô ấy.


Tới cửa trung tâm thương mại, Đường Tâm Nhan nhìn thấy logo M.

X, vẻ mặt có chút hốt hoảng.

Trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của Tập đoàn Kỳ Hạ của Mặc Trì Úy, nổi danh khắp thế giới.

Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan tới cửa hàng mẹ và bé.

Mua quần áo xong, Cố Nhiễm Nhiễm lại kéo cô vào một cửa hàng đồ nữ.

Cố Nhiễm Nhiễm cầm một chiếc váy dài, khoa tay múa chân trước mặt Đường Tâm Nhan: “Cô đi thử cái này đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận