Đường Tâm Nhan dường như không nghe được tiếng gọi gấp gáp của nhân viên trong cửa hàng, cô nhấn nút thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô trực tiếp chạy vào.
Nhân viên cửa hàng vội vàng cầm lấy bộ đàm báo với bảo vệ.
Đôi tay Đường Tâm Nhan lúc thì nắm chặt, lúc lại thả lỏng ra, lộ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô không biết chính mình muốn làm gì, chỉ là muốn nhìn anh nhiều thêm một chút.
Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào cô mới có thể gặp lại anh nữa.
Khi biết anh xảy ra chuyện ba tháng trước, không biết anh có còn sống hay không, đã bao nhiêu đêm cô nằm mơ, hy vọng anh có thể xuất hiện trước mắt cô?
Mà hiện tại, anh đã xuất hiện rồi…
Tuy rằng anh không nhận ra cô.
Tuy rằng, anh coi cô như người xa lạ.
Khóe mũi cô cay cay, hốc mắt cũng dần nóng lên.
…
Sau khi Mặc Trì Úy cùng các nhân viên công ty thị sát trung tâm thương mại xong liền đi tới bãi đỗ xa.
Anh ấn khóa xe, mở cửa xe rồi lạnh lùng bước lên.
Thắt dây an toàn cẩn thận, khởi động động cơ.
Xe vừa tới lối rẽ, đang định hướng ra phía ngoài thì đột nhiên một bóng người lao tới.
Anh kịp thời giẫm phanh trước khi đâm phải người phía trước.
Đường Tâm Nhan biết mình xông lên như vậy là không đúng, có lỗi với cả đứa bé trong bụng cô, thế nhưng lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, mơ mơ màng màng, ngay cả cô cũng không biết chính mình đang làm gì nữa.
Chờ khi cô phản ứng lại thì đã đứng trước xe.
Cũng may kỹ thuật lái xe của anh tốt, chỉ cách cô vài bước chân mà cũng có thể giẫm phanh lại.
Cô không ngừng thở dốc.
Anh cũng bị hoảng sợ vì cô đột nhiên lao tới.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng trở nên thâm trầm hơn.
Anh bước xuống xe, đi tới trước mặt cô.
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ mà cô ngày đêm mong nhớ, Đường Tâm Nhan cảm thấy trái tim cô như sắp ngừng đập đến nơi.
Hai gót chân như bị kẹp chì, không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước tới phía cô.
Nhìn khuôn mặt, đôi môi mà cô không ngừng nhớ nhung, cảm giác máu trong cơ thể như muốn ngưng tụ lại.
Thật ra cô và anh xa nhau chỉ mới ba tháng, thế nhưng khoảng thời gian này đối với cô còn dài hơn cả ba năm hay ba mươi năm.
Anh thay đổi rất nhiều so với lúc trước, đường nét tinh tế, đôi mắt sắc bén ánh lên vài tia lạnh lẽo, con người thâm thúy lạnh như băng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, như một bức tượng điêu khắc không một chút hơi ấm, không có chút tình cảm nào với cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn về phía cô, dừng ở phần bụng vài giây rồi nói: “Đột ngột lao tới như vậy, không muốn sống nữa sao?”
Nghe được giọng nói trầm thấp lãnh đạm của anh, khóe mũi Đường Tâm Nhan chua xót, cuối cùng cũng không chịu nổi để nước mắt chảy ra.
Nước mắt không ngừng rơi, đôi môi cô run rẩy, nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi…”
Nhìn dáng người cao lớn trước mặt, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Cánh môi run rẩy, mãi một lúc lâu sau cô mới có thể nói ra được một câu: “Anh thật sự… Không nhớ ra em sao?”
Lông mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia chán ghét, nhìn cô càng thêm lạnh nhạt: “Vì sao tôi phải nhớ ra cô?”
Trái tim Đường Tâm Nhan như rơi xuống vực thẳm.
Cảm giác đau đớn lan tràn ra khắp người.
Anh thật sự đã quên đi cô, hoàn toàn quên đi cô!
Tận mắt chứng kiến càng khó chịu và đau lòng hơn so với khi nghe Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Anh rõ ràng không muốn nhiều lời với cô, lạnh lùng nói: “Tránh sang một bên đi.
”.