Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Đường Tâm Nhan dịu dàng làm nũng khiến Mặc Trì Úy không cách nào kháng cự, đặc biệt là mùi hương nhàn nhạt trên người cô khiến Mặc Trì Úy không cách nào cưỡng lại được.

“Có thể đi.


Cuối cùng cũng nghe được đáp án mà cô luôn mong chờ, Đường Tâm Nhan hưng phấn đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên.

Nhưng mà…
“Nhưng mà…” Nghe thấy hai chữ này, trong chớp mắt cái miệng nhỏ khẽ chu lên, cô biết ngay là mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy mà.

“Nhưng cái gì? Anh nói đi?”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan long lanh, tràn đầy mong chờ nhìn Mặc Trì Úy.

Thấy vẻ mặt tươi cười hào hứng của Đường Tâm Nhan, đôi mắt tà mị của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại, đáy mắt ánh lên một ngọn lửa hừng hực.

“Tối hôm nay, em… không cần ngủ đâu.

” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy ôm ngang người Đường Tâm Nhan vào lòng, không nói nhiều đi thẳng tới phía giường lớn.

“Em còn chưa sắp xếp hành lý…” Từ xong còn chưa kịp nói ra, Mặc Trì Úy đã vội vàng đè lên người cô, giữa hai người không còn một khe hở.

Đôi môi đỏ kiểu diễm trong nháy máy bị Mặc Trì Úy hôn lên.

Môi lưỡi quấn quýt mê hoặc Đường Tâm Nhan khiến cả người cô run lên.


“Ưm… a…” Đôi môi đỏ mọng của cô ngân nga từng tiếng rên.

Mặc Trì Úy nhìn đôi mắt sáng rực của Đường Tâm Nhan, vừa dịu dàng lại vừa nồng cháy.

“Cô gái, mau hoàn hồn lại đi.

” Giọng nói trầm khàn của Mặc Trì Úy vang lên, phả vào tai Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan bị hôn đến choáng váng đầu óc, mãi cho đến khi nghe được giọng nói tà mị của Mặc Trì Úy cô mới bừng tỉnh.

Khuôn mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt to ngập nước, quyến rũ mê người, Mặc Trì Úy có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô nóng lên, hòa vào cùng một chỗ.

“Anh… anh lên rồi.


Đường Tâm Nhan vẫn luôn bị Mặc Trì Úy đè dưới thân, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngừng, thử động đậy thân thể nhưng không ngờ lại càng khơi dậy dục vọng của Mặc Trì Úy hơn, không thể nghi ngờ, sự chuyển động của cô như một đòn quyến rũ trí mạng.

“Cô gái, em đúng là yêu tinh.

” Mặc Trì Úy không hề cho Đường Tâm Nhan bất kỳ cơ hội nào, anh điên cuồng hôn cô như bão táp, nuốt chửng mọi ý thức của cô.

Mỗi một lần dùng sức va chạm lại khiến Đường Tâm Nhan không ngừng thở dốc.

Hết lần này đến lần khác Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy “tra tấn” trong giấc ngủ.

Nhìn cô rúc vào lòng minh, khuôn mặt vẫn còn ánh lên nụ cười, đáy lòng Mặc Trì Úy dâng lên chút rối rắm và hoang mang.

Bàn tay to của anh vuốt ve má cô, đôi má hồng hào, mềm mại khiến anh quyến luyến không nỡ rời.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu lên khiến Đường Tâm Nhan tỉnh giấc.

May mà đêm qua cô kịp đặt đồng hồ báo thức, nếu không hôm nay sẽ ngủ như chết, không kịp lên máy bay mất.

Cô nhanh chóng ngồi dậy.

“A…” Vừa mới ngồi dậy, Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng, cơ thể rã rời khiến cô nhíu chặt mày lại.

Eo của mình?
Tâm Nhan thử cử động một chút, bên hông đau nhức khiến cô suýt nữa bật ra vài câu mắng chửi.

Đồ đàn ông xấu xa, may mà cô ra nước ngoài đóng phim, tạm thời có thể tách anh ra, nếu không… nếu không eo cô sẽ bị anh nghiền nát mất.

Trong lòng Đường Tâm Nhan không ngừng mắng chửi Mặc Trì Úy hàng trăm hàng ngàn lần.


Qua một lúc lâu, cô mới xuống được giường, chạy vọt vào phòng tắm, xả một chậu nước ấm tắm mới khiến cơ thể cô giảm đau nhức.

Cô nhanh chóng thay quần áo, nghĩ phải ngồi may bay mười mấy tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan lại có chút đau đầu.

Thời gian cấp bách, Đường Tâm Nhan chạy tới phòng con trai trước, thấy con trai còn đang ngủ say, trong lòng cô có chút luyến tiếc.

Con trai, xin lỗi, mẹ phải đi ra nước ngoài làm việc, có lẽ phải một tháng sau mới có thể trở về, đến lúc mẹ về, con cũng đã được hơn ba tháng rồi, mẹ sẽ nhớ con lắm.

Đường Tâm Nhan lưu luyến không nỡ rời, khẽ hôn lên má con trai sau đó gọi người giúp việc vào, dặn dò rất nhiều, mãi cho tới khi người giúp việc đảm bảo đã nhớ kỹ Đường Tâm Nhan mới yên tâm rời khỏi phòng con trai.

Nghĩ tới đêm qua còn chưa kịp thu dọn hành lý đã bị Mặc Trì Úy ôm lên giường, Đường Tâm Nhan lại trở về phòng.

Ô? Ai đã thu dọn hành lý rồi?
Đường Tâm Nhan nhìn rương hành lý của mình đã được xếp sẵn ở đầu giường, cô có chút bất ngờ, khi mở ra, thấy quần áo bên trong đã chỉnh tề, còn có vài món đồ sinh hoạt thiết yếu, vẻ mặt Đường Tâm Nhan không khỏi kinh ngạc.

Lẽ nào là Mặc Trì Úy? Anh… anh là một người dũng mãnh trên thương trường như vậy, sao lại giúp cô sắp xếp hành lý chứ?
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan nghi hoặc, có điều cô không thể không thừa nhận, rương hành lý này được sắp xếp còn tốt hơn so với cô nghĩ.

“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.


Người giúp việc gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng, người giúp việc cầm hành lý giúp cô, cùng nhau xuống lầu.

“Anh… sao anh không đến công ty?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên sô pha, nhàn nhã đọc báo, Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ.

Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, đôi mắt đen nhánh khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan hơi ánh lên một tia sáng.

“Vợ muốn ra nước ngoài, chồng đương nhiên phải đưa tới sân bay rồi, không phải sao?” Mặc Trì Úy đứng lên, đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, không nói thêm gì khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đúng lúc này Triệu Hân Hân vừa ra khỏi phòng chứng kiến cảnh tượng này.


Trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy đố kỵ, có điều nghĩ tới một tháng tiếp theo Đường Tâm Nhan ở nước ngoài, cô ta có cơ hội tiếp xúc với Mặc Trì Úy nhiều hơn, vẻ mặt cô ta không khỏi lộ ra một nụ cười gian xảo.

“Tâm Nhan, sao đột nhiên lại phải ra nước ngoài quay thế?”
Vì chân Triệu Hân Hân bị thương nên khập khiễng đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy ánh mắt Triệu Hân Hân lộ ra vẻ vui sướng rõ ràng khi mình phải rời đi, đôi môi đỏ kiều diễm của Đường Tâm Nhan không khỏi cong lên.

“Kế hoạch quay phim đột nhiên thay đổi cho nên phải đến Mỹ, có điều tôi nghe nói cô Triệu cũng sẽ bị công ty ở Mỹ triệu hồi về, như vậy thì chúng ta lại có cơ hội gặp nhau ở Mỹ rồi, đến lúc đó có khi phải nhờ cô Triệu dẫn đường cho tôi đấy.


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Tôi không hề có quyết định phải về nước.

” Triệu Hân Hân vui sướng nói.

Đường Tâm Nhan nhún vai, ánh mắt nhìn lướt qua Triệu Hân Hân, cuối cùng dừng trên người Mặc Trì Úy.

“Tôi tin tưởng mọi chuyện có ra sao là do con người mà thôi, chồng à, anh nói xem?” Một câu hai nghĩa khiến đôi mắt Mặc Trì Úy ánh lên một tia sắc bén.

“Đương nhiên, mọi chuyện đều do con người cả.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận