Lời khẩn cầu của Chu Tiểu Di đã đặt lên vai Đường Tâm Nhan một gánh nặng lớn, mặc dù cô chưa từng hứa rõ ràng với Mặc Trì Úy rằng cô sẽ không đóng cảnh hôn hay cảnh giường chiếu, nhưng…
Nghĩ đến bộ dạng lên cơn ghen của anh, Đường Tân Nham cũng không do dự suy nghĩ gì nữa, mà thẳng thừng từ chối lời khẩn cầu của Chu Tiểu Di.
“Xin lỗi em, chị đã nhận được kịch bản trước khi ký hợp đồng.
Trong kịch bản cũng đã xóa tất cả các cảnh hôn và cảnh giường chiếu, hơn nữa cách thể hiện của đoạn nội dung này cũng không cần sử dụng cảnh hôn và cảnh giường chiếu để thu hút khán giả.
Một cái ôm đơn giản là có thể bộc lộ hoàn hào rồi, vì vậy chị không thể đồng ý với yêu cầu của em được.”
Sự từ chối dứt khoát của Đường Tâm Nhan khiến Chu Tiểu Di vô cùng lo lắng, đặc biệt là cô ta không dám nhìn Phượng Cừ đang đứng cách đó không xa.
Hôm qua cô ta đã hứa với anh ta rằng nhất định sẽ thuyết phục được Đường Tâm Nhan đóng quay cảnh này, nhưng mà bây giờ…
“Đạo diễn, đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu bấm máy quay rồi.” Một phó đạo diễn đi đến chỗ đạo diễn, cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, vội vàng lên tiếng, nói xong liền quay người rời đi không quay đầu lại.
Thái độ kiên trì của Đường Tâm Nhan đã khiến đạo diễn biết rằng những cảnh hôn và cảnh giường chiếu không còn cơ hội được bấm máy rồi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu quay thôi.”
Nhìn bóng lưng đạo diễn rời đi, Đường Tân Nham thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Biên kịch Chu, chị hy vọng em sẽ không tùy ý thay đổi kịch bản nữa.
Điều này không chỉ lãng phí thời gian và công sức của em mà bọn chị cũng sẽ rất mất công tìm hiểu kịch bản để bắt được sức hút của các nhân vật trong bộ phim.
Mọi chuyện cũng không đơn giản như những gì em nghĩ đâu.”
Sau khi nhìn thẳng vào Chu Tiểu Di, Đường Tâm Nhan đi về phía địa điểm quay.
“Tâm Nhan, chị đã làm rất tốt.
Cái cô Tiểu Di này rõ ràng là cố ý mà.”
Trợ lý của cô đứng cách đó không xa đã nhìn thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, vậy nên sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, cô ấy lập tức tiến lên giơ ngón tay cái lên với cô.
“Một số thứ có thể tránh được, tất nhiên là phải tránh rồi.
Chị cũng không muốn vượt quá giới hạn.”
Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.
“Mọi chuyện sao rồi? Em với Chu biên kịch đã nói chuyện gì vậy?”
Phượng Cừ đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, mặt mày rạng rỡ hỏi cô.
Hôm nay anh ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm và sang trọng của anh ấy.
“Không có gì đâu, biên kịch Chu đã thêm vào trong phim một số phân cảnh, tôi không đồng ý nên đã từ chối cô ấy rồi.” Đường Tâm Nhan nói thẳng, với những chuyện mà cô từ chối cô cảm thấy bản thân mình chẳng có vấn đề gì cả.
“Em từ chối rồi?” Sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt khi nghe thấy bốn chữ này.
Phản ứng như vậy khiến Phượng Cừ cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Lẽ nào cô ấy không đưa nội dung kịch bản mới sửa lại cho anh sao?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, tự hỏi tại sao Phượng Cừ lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Chẳng lẽ anh ta muốn đóng cảnh hôn và cảnh giường chiếu?
“Vẫn… vẫn chưa, tôi chưa nhận được kịch bản sửa đổi của cô ấy.
Có lẽ cô ấy muốn trưng cầu ý kiến của em trước rồi mới đến tìm tôi.”
Phượng Cừ vội vàng đổi chủ đề, vì anh ta sợ rằng phản ứng của anh ta sẽ khiến Đường Tâm Nhan nghi ngờ.
“Tâm Nhan, tại sao em cứ nhất quyết từ chối cảnh hôn và cảnh giường chiếu vậy? Em nên biết rằng trong một bộ phim truyền hình dài tập, dù ít dù nhiều cũng sẽ có những cảnh quay như thế mà?”
Phượng Cừ thận trọng thăm dò.
Đôi mắt hoa đào dài hẹp anh lên tia mong đợi câu trả lời của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Trước đây hồi tôi còn độc thân, tôi có thể đối mặt với tất cả những điều này, nhưng bây giờ tôi là một phụ nữ đã có gia đình.
Một số cảnh quay không cần thiết đương nhiên là tránh được thì cứ tránh thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói, khi cô nhắc đến chuyện này, khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện ra trước mắt cô.
“Vì Mặc Trì Úy, em có thể từ bỏ việc theo đuổi con đường nghệ thuật của chính mình, Tâm Nhan, em thật sự khiến tôi phải khâm phục.”
Phượng Cừ mỉa mai, giễu cợt nói.
“Tất nhiên rồi, anh ấy là chồng của tôi, là người đàn ông của tôi, cũng chính là người tôi muốn ở bên suốt đời này.
Tôi làm như vậy vì sự tôn trọng của chúng tôi dành cho nhau, vậy nên… có thể tránh thì sẽ cố gắng tránh.”
Đường Tâm Nhan đã bắt đầu quen thuộc với nội dung của kịch bản.
Mặc dù cô từ chối việc Chu Tiểu Di thêm nội dung vào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến trạng thái quay phim của Đường Tâm Nhan, ngược lại là Phượng Cừ, anh ta trước giờ luôn là người thể hiện rất tốt nhưng hôm nay lại NG rất nhiều lần.
Đường Tâm Nhan luôn cảm thấy anh ta có chuyện gì đó nhưng cô cũng không hỏi nhiều, thay vào đó cô luôn nỗ lực và hoàn thành công việc một cách có trách nhiệm.
Trong giờ nghỉ trưa, Đường Tâm Nhan trực tiếp lên xe với trợ lý, Phượng Cừ vốn dĩ muốn mời cô đi ăn trưa nhưng anh ta vốn dĩ không có thời gian để mời, anh ta chỉ có thể nhìn Đường Tâm Nhan lên xe bảo mẫu, đóng cửa xe lại.
Chết tiệt, sự từ chối vô hình của Đường Tâm Nhan không còn nghi ngờ gì nữa, nó là sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với Phượng Cừ, anh ta được coi như nam thần trong làng giải trí, xung quanh không thiếu phụ nữ, thậm chí có rất nhiều phụ nữ ưu tú sẵn sàng vây quanh anh ta.
Chỉ có Đường Tâm Nhan luôn luôn từ chối sự tiếp xúc gần hơn với anh ta, điều này khiến Phượng Cừ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Gọi Chu Tiểu Di lên xe cho tôi.”
Phượng Cừ lặng lẽ ra lệnh cho người quản lý bên cạnh.
Giọng điệu lạnh lùng của Phượng Cừ khiến người quản lý có chút sợ hãi, sợ anh ta sẽ làm chuyện tổn thương biên kịch nên không có bất cứ động tĩnh gì.
“Anh không nghe thấy tôi nói sao? Muốn bị tôi sa thải à?”
Nhìn thấy người quản lý vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, Phượng Cừ nhướng đôi lông mày kiếm, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tàn nhẫn.
“Tôi…”
Trước sự khiển trách của Phượng Cừ, người quản lý thở dài bất lực, anh ta đành phải quay người xuống xe.
Không cần quá tốn công tốn sức, Chu Tiểu Di đã lên xe bảo mẫu của Phượng Cừ.
“Đóng cửa.” Tuy chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng giọng điệu lạnh lùng khiến Chu Tiểu Di bị dọa giật mình.
“Phượng Cừ, có chuyện gì vậy? Là… là do hôm nay quay phim không tốt sao?” Chu Tiểu Di ngồi bên cạnh Phượng Cừ thận trọng hỏi, nghĩ đến những cảnh cuồng nhiệt đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bất giác nổi lên một tia ngượng ngùng ngọt ngào.
“Tại sao không thành công? Không phải cô đã hứa với tôi rằng sẽ thuyết phục được Đường Tâm Nhan sao?”
Phượng Cừ đột nhiên quát to một tiếng, ánh sáng tà ác khát máu xẹt qua trong ánh mắt, làm cho Chu Tiểu Di sợ đến nỗi chân tay bủn rủn.
“Em… em không ngờ cô ấy sẽ từ chối dứt khoát như vậy, nhưng nếu anh cho em thêm thời gian, em tin rằng mình có thể thuyết phục được cô ấy.”
Vì sợ nắm đấm nặng nề của Phượng Cừ có thể rơi vào trên người cô ta, Chu Tiểu Di vội vàng hứa hẹn.
“Tiểu Di, tôi thật lòng hy vọng bộ phim này có thể quay một cách thuận lợi, vậy nên cô sẽ không để tôi thất vọng đúng không?” Phượng Cừ thay đổi vẻ lạnh lùng nguy hiểm vừa rồi, bàn tay to rõ ràng khiêu khích chiếc cằm nhỏ của Chu Tiểu Di.
Giọng nói dịu dàng như rượu ủ ngàn năm tràn đầy mê hoặc vang lên bên tai Chu Tiểu Di.
Cách đối xử dịu dàng của anh ta khiến khuôn mặt Chu Tiểu Di ngượng ngùng xấu hổ, khi đôi môi mỏng của Phượng Cừ hôn lên khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ta, Chu Tiểu Di lại càng không kiềm chế được, cô ta trực tiếp nép vào vòng tay anh ta để mặc cho anh ta tìm tòi..