Trong màn mưa bụi Mặc Trì Úy càng cảm thấy mơ hồ, trong mắt thoáng qua khó tả.
Hắn lặng lẽ nhìn Đường Tâm Nhan, bộ đồ thể thao của cô ướt sũng làm cho dáng người mảnh khảnh yểu điệu của cô càng lộ rõ, trông sạch sẽ và quyến rũ giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Mặc Trì Úy dời tầm mắt khỏi người cô, ánh mắt xa xăm thâm thúy nhìn lỗ golf mơ hồ, giọng nhàn nhạt trả lời: “Tôi không có nhiều thời gian để đánh cược với cô Đường.
” Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ sang trọng đắt tiền trên cổ tay trái, “Tôi sẽ cho em thêm một phút nữa.
”
Lúc này Đường Tâm Nhan tất nhiên không thể nhận thua được, cô chớp chớp đôi mắt mờ sương thở dài, xem ra chỉ có thể dầm mưa tiếp tục đánh cược thôi.
Mưa rất lớn, căn bản Đường Tâm Nhan không thể nhìn thấy vị trí chính xác của lỗ golf, chỉ có thể dựa vào trí nhớ và trực giác để vung gậy.
Mặc Trì Úy nhìn cú vung gậy đầu tiên của Đường Tâm Nhan, khá tốt! Đôi mắt đen hơi nheo lại.
Nếu chơi theo cách này, có lẽ trong ba cú đánh cô ấy có thể đánh vào lỗ.
Lục Tử Thâm bước đến bên cạnh Mặc Trì Úy, khen không ngớt năng khiếu chơi golf của Đường Tâm Nhan, “Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là một bình hoa xinh đẹp, không ngờ lại có chút năng lực này.
”
Mặc Trì Úy hừ lạnh, “Người phụ nữ mà tôi thích có thể yếu kém sao?”
Lục Tử Thâm không nhịn được cười, “Tứ ca, không phải lúc trước anh không thích loại phụ nữ vẻ ngoài trong sáng quyến rũ này sao? Hơn nữa cô ấy vẫn là thiếu phu nhân của nhà họ Phó, lại là người trong giới giải trí nên nhìn kiểu gì cũng không phù hợp với yêu cầu chọn bạn đời của anh mà?”
Ánh mắt Mặc Trì Úy một mực dừng lại ở dáng người thanh mảnh của Đường Tâm Nhan, “Khẩu vị còn có thể thay đổi theo thời gian và trải nghiệm, huống chi ——’
Lục Tử Thâm nghi ngờ nhìn Mặc Trì Úy, “Huống chi cái gì?”
Đôi mắt của Mặc Trì Úy tối sầm lại giấu giấu diếm diếm, “Không có gì đâu, nhìn cô ấy đánh golf đi.
”
……
Lẽ ra Đường Tâm Nhan đã có thể ghi được bàn thắng ở lượt đánh thứ ba, nhưng mưa càng ngày càng lớn nên bóng đi chệch hướng.
Khi cô chạy tới lại ngã nhào một cái.
Thời tiết xấu lại thêm cảm xúc bị ảnh hưởng nên mãi đến lượt đánh thứ năm cô mới đánh bóng vào lỗ golf.
Trận này cô thua rồi.
Cộng với hai trận đấu trước, cô đã thua Mặc Trì Úy.
Lần đánh cược này cô vốn là tràn đầy tự tin, nhưng kết quả cô đã thua!
Đường Tâm Nhan nghĩ đến chuyện mình đồng ý với Mặc Trì Úy, hai chân cô mềm nhũn bất lực ngã xuống đất.
Cô nhận thua!
Cô không có đường lui!
Không biết đã qua bao lâu, một đôi chân thon dài đứng trước mặt cô.
Nhìn lên dọc theo chiếc quần dài kaki nam, nhìn người đàn ông đang nhìn cô với vẻ trịch thượng, cô hé môi muốn nói gì đó thì bàn tay to và đầy đặn của hắn đưa về phía cô.
Tay của anh ta thon dài, sạch sẽ.
Các khớp ngón tay đẹp mắt đến nỗi có thể dùng làm mô hình.
Trong mắt Đường Tâm Nhan dâng lên một tầng hơi nước, cô rất muốn đổi ý ước định trước khi đánh cược nhưng trong thâm tâm cô biết người đàn ông này sẽ không để cô được như ý.
Nhắm mắt lại, cả người cô cứng đờ, chậm chạp, khó khăn đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của mình vào bàn tay to lớn của hắn.
Hắn nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô, bao bọc chúng trong lòng bàn tay.
Sau đó mạnh mẽ kéo cô đứng dậy.
Lảo đảo một chút chóp mũi của Đường Tâm Nhan đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen của hắn, cổ họng chua xót nói: “Tôi thua rồi.
”
Mặc Trì Úy ôm lấy vòng eo thon của cô, nhẹ nhàng cong môi, “Tôi sẽ nói Tử Thâm giúp em làm thủ tục ly hôn, còn em chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng trở thành vợ tôi.
”.