Đường Tâm Nhan chỉ cười nhẹ trước lời chúc phúc của Mạnh Bạch Chỉ, bởi vì cô vẫn chưa thể đánh giá liệu lời chúc đó có phải là sự thật hay không.
“Yên tâm đi, một lát nữa A Lãnh sẽ xuống lầu thôi.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói.
Không lâu sau, Mặc Trì Úy bước xuống lầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức đặt tách trà trong tay xuống, trực tiếp sà thẳng vào lòng anh.
“Em nhớ anh lắm.”
Những lời nói tình cảm nghe rõ ràng bên tai Mặc Trì Úy, mặc dù chỉ là một lời nói hết sức bình thường nhưng trong lòng Mặc Trì Úy như cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Anh ôm chặt Đường Tâm Nhan trong lòng rồi hôn lên trán cô một cách trìu mến.
Dù đã bày tỏ sự chúc phúc với hai người nhiều lần rồi nhưng khi nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan, trong tim Mạnh Bạch Chỉ vẫn đau nhói như bị dao đâm dữ dội.
Tại sao nhất định phải ôm ấp, hôn nhau thắm thiết trước mặt cô ta như vậy? Đây là muốn khiêu khích cô ta sao?
Mạnh Bạch Chỉ hai tay nắm chặt tách trà, rõ ràng nắm rất chặt nên hai tay cô ta đều run rẩy.
Một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới từ trong vòng tay của Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên.
“Nói đi, tại sao anh lại nói dối em? Anh vốn dĩ chưa từng đến công ty con.”
Sự ngờ vực trong lòng khiến Đường Tân Nham đẩy Mặc Trì Úy ra, vội vàng hỏi anh, không có được câu trả lời của anh, cô tin rằng lòng mình sẽ không giữ được bình tĩnh.
“Em nghĩ đáp án là gì?” Con ngươi đen sâu như biển cả của Mặc Trì Úy khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, trong đáy mắt hiện lên vẻ yêu thương, cưng chiều.
“Em?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Em không nghĩ ra, cho nên anh phải nói cho em biết, em muốn nghe đáp án thật sự.”
Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy, khuôn mặt cô nhìn anh đầy mong đợi.
“Chúng ta về phòng trước, rồi anh sẽ nói em nghe.” Không đợi Đường Tâm Nhan phản ứng, Mặc Trì Úy đã thân mật nắm lấy tay cô đi về phía phòng của anh.
“Có phải vẫn không cam tâm không?”
Phong Tiêu đến và ngồi xuống đối diện với Mạnh Bạch Chỉ, đối với phản ứng của cô ta, Phong Tiêu, người vẫn luôn đứng trong góc khuất, có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tôi…” Đột nhiên chạm phải tia sáng rực rỡ tìm kiếm sâu thẳm trong ánh mắt của Phong Tiêu, Mạnh Bạch Chỉ có chút hụt hẫng, mỗi lần bị anh ta nhìn với ánh mắt như vậy, Mạnh Bạch Chỉ luôn cảm thấy sởn gai ốc.
“Tôi đã lựa chọn để chúc phúc cho hai người họ.
Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi… tôi về phòng nghỉ ngơi trước vậy.” Nhìn bóng lưng Mạnh Bạch Chỉ như muốn chạy trốn, một ý nghĩ sâu xa xẹt qua trong mắt Phong Tiêu.
Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy đưa về phòng, còn chưa kịp hỏi ra nguyên nhân, thì nụ hôn của Mặc Trì Úy đã dồn dập, tới tấp dán lên cô.
Nụ hôn cuồng bạo như vũ bão muốn nuốt chửng mọi ý thức của Đường Tâm Nhan trong phút chốc, đôi tay mềm mại, nõn nà của cô vòng lên cổ Mộ Trì Úy.
Sau nụ hôn nóng bỏng, Đường Tâm Nhan mặt đỏ bừng bừng, nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy.
Nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, trên gương mặt Đường Tâm Nhan vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ.
Nhưng có điều cô cũng không quên chuyện Mặc Trì Úy nói dối mình, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời nhìn thẳng vào người Mặc Trì Úy.
“Ông xã đại nhân, bây giờ anh có thể nói được chưa?” Giọng nói của Đường Tân Nham ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Mặc Trì Úy Vĩ rất chắc chắn rằng nếu anh không cho cô một câu trả lời thỏa đáng, anh dám tin rằng người phụ nữ này sẽ không thể bình tĩnh hòa nhã ngồi bên cạnh anh.
“Tiểu Nghê bị bệnh, anh vẫn luôn ở đây với thằng bé.”
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Trì Úy vẫn nói ra chuyện này.
“Sao cơ? Tiểu Nghê bị bệnh? Thằng bé… bệnh có nghiêm trọng không?” Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh sau khi nghe Mặc Trì Úy nói.
Sắc mặt của anh cũng thay đổi rõ rệt ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt của Mặc Trì Úy khiến trong lòng Đường Tâm Nhan dâng lên một điềm báo không lành.
Trước câu hỏi đầy lo lắng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thở dài bất lực.
“Rất nghiêm trọng.
Bên thận được cấy ghép xảy ra vấn đề, vậy nên vừa rồi anh không xuống lầu ngay được.
Lúc đó anh đang thảo luận với bác sĩ về phác đồ điều trị tiếp theo.”
Mặc Trì Úy nói cho Đường Tâm Nhan biết về chuyện của Tiểu Nghê.
“Dẫn em đi gặp thằng bé, Em… em muốn gặp nó.”
Khi chưa biết thân phận thực sự của Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan đã rất thích đứa trẻ lanh lợi và đáng yêu này, vì vậy khi nghe tin thằng bé ốm nặng, Đường Tâm Nhan đã rất lo lắng, cô muốn thay nó chịu đựng mọi đau đớn.
“Em chắc là mình không mệt chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Không mệt, anh đưa em đi gặp thằng bé đi, em… em thực sự rất lo lắng.”
Giọng điệu gần như van xin của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy không hề chậm trễ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rời khỏi phòng.
Phòng bệnh của Tiểu Nghê được Phong Tiêu bố trí trên tầng ba, nơi này có những thiết bị y tế tân tiến nhất.
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị trước, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bị sốc khi nhìn thấy Tiểu Nghê, thằng bé đang nhắm mắt, trên người cắm đầy ống, cô chấn kinh lấy cả hai tay che miệng.
Ông trời ơi, nó chỉ là một đứa trẻ, sao có thể đối xử tàn nhẫn với thằng bé như vậy?
Những giọt nước mắt từ khóe mắt Đường Tâm Nhan rơi xuống, nỗi xót xa trong lòng dành cho Tiểu Nghê khiến nước mắt cô càng lúc càng chảy nhiều hơn.
“Thằng bé… tình hình thực sự nghiêm trọng đến mức này sao?”
Đường Tâm Nhan nắm chặt tay áo Mặc Trì Úy hỏi, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt bị đứt dây.
Mặc Trì Úy ôm chặt lấy Đường Tâm Nhan trong vòng tay.
“Đừng lo lắng, bác sĩ đã vạch ra phác đồ điều trị rồi.
Anh tin rằng Tiểu Nghê sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng nói trầm ấm của Mặc Trì Úy chưa bao giờ kiên định như lúc này.
Mặc dù ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ rất mệt mỏi, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn luôn đứng bên ngoài phòng của Tiểu Nghê, không muốn rời đi.
Không muốn Đường Tâm Nhan mệt mỏi quá sức, Mặc Trì Úy nửa dỗ dành nửa ép cô trở về phòng.
Mặc Trì Úy tự tay xả nước tắm cho cô.
“Nghe lời anh, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Đến bữa tối anh sẽ gọi em.
Anh tin Tiểu Nghê cũng không muốn nhìn thấy em như thế này.”
Mặc Trì Úy từ nhà tắm bước ra, nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn đang khóc, anh rất đau lòng.
Anh dịu dàng giúp Đường Tâm Nhan lau khô nước mắt trên mặt cô, nói nhỏ bên tai cô.
“Em…” Đường Tâm Nhan sụt sịt lao vào vòng tay của Mặc Trì Úy.
“Nghe lời anh, đi tắm xong rồi ngủ một giấc.” Mặc Trì Úy ở bên tai Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, một lúc lâu sau, cảm xúc của Đường Tâm Nhan mới dịu đi phần nào.
“Được rồi, em đi tắm.”
Nhìn Đường Tâm Nhan đi vào phòng tắm, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.
Đường Tâm Nhan sau khi tắm xong, tâm tình cũng bình tĩnh lại, cô nằm xuống giường dưới sự chăm sóc của Mặc Trì Úy.
“Nhắm mắt lại.”
Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, dịu dàng nói nhỏ vào bên tai Đường Tâm Nhan.
….