Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Dưới sự giúp đỡ của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan mắt nhắm mắt mở trở về phòng khách sạn.
Cả người mệt rã rời, cô ngâm mình trong bồn nước nóng thoải mái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cuối cùng cũng nở nụ cười thỏa mãn.
“Uống một cốc sữa, sau đó ngủ một giấc ngon lành nhé.” Cố Nhiễm Nhiễm đặt ly sữa mới hâm nóng trước mặt Đường Tâm Nhan, không quên nói với Đường Tâm Nhan về cuộc điện thoại của Mặc Trì Úy.
“Sáng mai tớ sẽ đến gọi cậu, cậu nghỉ ngơi sớm đi.” Sau khi nói lời chúc ngủ ngon Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi uống sữa xong, Đường Tâm Nhan gọi điện cho Mặc Trì Úy.
“Em dậy rồi à?” Nhìn thấy số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mỉm cười nhấn nút trả lời.
“Ừm, bây giờ em đã trở về khách sạn rồi, anh còn bận không? Tiểu Nghê bây giờ thế nào rồi?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
Sức khỏe của Tiểu Nghê luôn là nỗi đau đáu trong lòng cô, cô thực sự hy vọng trong thời gian tới có thể nghe được tin Tiểu Nghê đã bình phục trở lại.
“Em yên tâm đi, tình trạng của Tiểu Nghê đã ổn định rồi.

Phương án điều trị do bác sĩ đưa ra thực sự rất hiệu quả, thận của thằng bé cũng đang trong quá trình hồi phục dần dần.”
Mặc Trì Úy nói với Đường Tâm Nhan về tình trạng của Tiểu Nghê.
Nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi ở bên giường.
Biết rằng Đường Tâm Nhan hôm nay rất mệt, cho nên mặc dù vẫn muốn tiếp tục nghe thấy giọng nói ngọt ngào như thế này của cô nữa, nhưng Mặc Trì Úy đã cố xua tan ý định đó.
Anh liên tục dặn dò cô phải chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đúng giờ, sau đó mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Đường Tâm Nhan sau khi cúp máy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“A Lãnh, anh có muốn uống một tách cà phê không? Em vừa mới pha.”
Mạnh Bạch Chỉ bưng hai tách cà phê đi đến trước mặt anh, trên mặt cô ta khẽ nở nụ cười ngọt ngào.
Kỹ thuật pha cà phê của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy trước nay vẫn luôn rất rõ ràng, vì vậy anh không có từ chối cô ta.
“Cảm ơn.” Mặc Trì Úy cầm cà phê nhẹ nhàng nói, không quá để ý tới Mạnh Bạch Chí đang ngồi đối diện với anh.
“A Lãnh, anh… có phải anh không muốn em ở lại chỗ này không?”
Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng hỏi, cô ta vô cùng mong chờ câu trả lời của anh.
Nhấp một ngụm cà phê, Mặc Trì Úy hơi nhướng đôi lông mày kiếm lên.
“Đây là tài sản riêng của anh Cả.

Cô là khách của anh ấy, vì vậy cô có rời đi hay ở lại, sẽ do anh ấy quyết định, không phải tôi.

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Tôi phải đi gặp Tiểu Nghê.” Mặc Trì Úy nói xong trực tiếp bước lên trên lầu.

“A Lãnh, anh thật sự không còn tình cảm với em sao… thật sự có thể quên đi tất cả những gì đã xảy ra khi chúng ta ở bên nhau sao?”
Mạnh Bạch Chỉ không cam tâm, cô ta hét lên về hướng Mặc Trì Úy đang rời đi.
Mặc Trì Úy cười nhẹ bình thản.
“Trong tâm trí của tôi, chỉ có mỗi hình ảnh của tôi và Tâm Nhan, còn những thứ khác… đã bị lọc ra hết rồi.”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy rời đi không chút lưu luyến, Mạnh Bạch Chi đột nhiên bật khóc như mưa, cô ta biết mình không thể so sánh với Đường Tâm Nhan, nhưng khi nghe được những lời lãnh mạc vô tình như vậy của anh, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy sụp đổ.
Khi sức khỏe của Tiểu Nghê dần hồi phục, trái tim thấp thỏm, bất an của Mặc Trì Úy cũng dần dần thả lỏng.
Một tuần sau, Tiểu Nghê bình an rời khỏi chiếc giường cậu bé đã nằm gần nửa tháng, tuy rằng cơ thể vẫn còn yếu ớt, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại to tròn sáng ngời.
“Ba ơi, ba trở về chăm sóc chị gái nhỏ của con đi.

Bác sĩ nói cơ thể con đang dần hồi phục.

Khi nào cơ thể con hồi phục hoàn toàn, con sẽ đi thăm hai người.”
Tiểu Nghê rất hiểu chuyện mà nói vào tai Mặc Trì Úy.
“Tiểu tử thúi, không được xảy ra chuyện gì nữa, con đã biết chưa?” Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Mặc Trì Úy gõ nhẹ chóp mũi xinh xắn của Tiểu Nghê, vẻ mặt cưng chiều nói với cậu bé.
“Sẽ không đâu ạ, con sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu ba.” Tiểu Nghê giơ tay lên làm ra vẻ bảo đảm, sau đó mới vui vẻ nghe theo lời bác sĩ mà nằm trên giường.

Nhìn thấy đứa trẻ đã ngủ say, Mặc Trì Úy xoay người rời khỏi phòng.
“Anh Cả, Tiểu Nghê tạm thời sẽ ở lại đây.

Đợi sau khi sức khỏe của thằng bé hoàn toàn bình phục, em sẽ đón thằng bé về.”
Mặc Trì Úy đến trước mặt Phong Tiêu mở lời.
Phong Tiêu không có phản đối yêu cầu như vậy của anh, khuôn mặt tuấn tú vẫn như một tảng băng, không có lấy một chút hơi ấm.
“A Lãnh, anh … anh định đi à?”
Mạnh Bạch Chỉ đang ngồi bên cạnh, sốt ruột lo lắng cất giọng hỏi.
“Đúng vậy, tôi phải về nước để giải quyết một số việc của công ty.” Mặc Trì Úy bình thản nói.

Còn về sự lưu luyến không nỡ trong mắt Mạnh Bạch Chỉ, anh hoàn toàn chọn cách phớt lờ.
Thu dọn đơn giản một vài thứ xong, nửa giờ sau Mặc Trì Úy xuống lầu, chuẩn bị đi ra sân bay.
“A Lãnh, em có thể trở về Trung Quốc với anh không?” Mạnh Bạch Chỉ thấy Mặc Trì Úy xuống lầu, lập tức chạy đến bên anh, lo lắng hỏi, trong đôi mắt long lanh ngân ngấn nước của cô ta chứa đựng sự thâm tình không thể che giấu.
“Trở về Trung Quốc hay không là quyền tự do của cô.

Không liên quan gì đến tôi.

Tôi xin lỗi, tôi phải đi trước để kịp chuyến bay, tạm biệt.”

Mặc Trì Úy trực tiếp hất tay Mạnh Bạch Chi ra, sải bước rời khỏi lâu đài, vàng đến sân bay với tốc độ nhanh nhất.
Đường Tâm Nhan đang quay phim không biết rằng Mặc Trì Úy đã rời khỏi Ý, nghĩ đến những cảnh quay này ở Mỹ sắp sửa hoàn thành, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong lòng có chút phấn khích không thể giải thích được.
Trong tuần này, thái độ của Phượng Cừ khá thành thực, anh ta không làm bất cứ điều gì khiến Đường Tâm Nhan chán ghét.
“Ngày mai là có thể đóng máy ở nước ngoài để trở về Trung Quốc rồi, thực sự quá tuyệt vời.” Nghĩ đến việc trở về Trung Quốc, Đường Tâm Nhan không che giấu được vẻ vui mừng trên gương mặt.
“Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con trai của mình rồi.” Nghĩ đến chuyện không gặp con trai trong khoảng thời gian lâu như vậy, mặc dù có người giúp việc gửi video đến để cô biết được tình hình của con trai nhưng mà đối với việc không được tận tay ôm con vào lòng Đường Tâm Nhan thực sự cảm thấy đây là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
“Nhiễm Nhiễm, sau khi quay xong bộ phim này, tớ sẽ chuẩn bị…” Đường Tâm Nhan nhiều lần muốn nói với Cố Nhiễm Nhiễm những suy nghĩ của mình, nhưng… nhưng mà mỗi lần lời đã đến bên miệng rồi cô vẫn không nói ra được.
“Cậu định rút khỏi hẳn làng giải trí, có đúng không?”
Cố Nhiễm Nhiễm đem lời của cô nói nốt, cô ấy bình tĩnh nhìn cô mà nói.
“Cậu… cậu có giận tớ không? Dù sao thì tớ cũng vừa mới ký hợp đồng với công ty của cậu, hơn nữa công ty của cậu cũng mới thành lập, tớ…”
Đường Tâm Nhan thấy vô cùng áy này, không biết phải nói gì với cô ấy.
“Yên tâm đi, tớ cũng hy vọng rằng cậu có thể chính thức trở về với gia đình, hơn nữa trong khoảng thời gian này, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, cũng đã lần lượt ký hợp đồng với một số người mới có tiềm năng, chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt, vậy nên tớ… thân là chị em tốt của cậu, tớ ủng hộ quyết định của cậu.”
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói, về yêu cầu Đường Tâm Nhan đưa ra, cô ấy đã sớm dự liệu được, vì vậy cô ấy cũng không cảm thấy quá buồn bã.
“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu.”
Đường Tâm Nhan hạnh phúc ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào trong vòng tay cô.
Vì tình cờ đi ngang qua họ, người quản lý của Phượng Cừ rõ ràng đã nghe thấy quyết định rút khỏi hoàn toàn làng giải trí của Đường Tâm Nhan.
Điều này khiến anh ta vội vàng lao đến Phượng Cừ với vẻ mặt lo lắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận