Đáp chuyến bay đường dài trở về Trung Quốc đối với Đường Tâm Nhan mà nói thực sự rất mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến việc sau khi trở về Trung Quốc sẽ được gặp lại con trai nên Đường Tâm Nhan vẫn rất phấn khích.
Chỉ là điều khiến cô cảm thấy hơi không vui là không biết Phượng Cừ nghe nói ở đâu mà lại biết cô ngồi chuyến bay này nên anh ta đã mua vé, lại còn ngồi ngay bên cạnh cô nữa chứ.
“Tâm Nhan, em có muốn uống gì không? Tôi có thể nhờ tiếp viên chuẩn bị cho em.”
Phượng Cừ mỉm cười hỏi, anh ta cảm thấy khi được chăm sóc cho Đường Tâm Nhan ít nhiều cũng thấy hạnh phúc.
Đường Tâm Nhan không thể nhớ cô đã nghe thấy âm thanh như vậy bao nhiêu lần, hình như kể từ khi cô lên máy bay, sau đó Phượng Cừ ngồi cạnh cô rồi cái âm thanh này đã cứ vang lên không ngớt, không chịu buông tha cho đôi tai của cô.
Ôi mẹ ơi, có thể để cho tôi yên tĩnh một chút thôi có được không?
Chân mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt vào nhau.
“Nếu như em không muốn uống, chúng ta cũng có thể gọi đồ ăn.
Bữa ăn trên máy bay tuy không ngon nhưng vẫn có thể làm no bụng.
Em có muốn ăn cơm thịt bò hôm nay họ chuẩn bị không?”
Cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ lại mở miệng nói.
Nghe thấy những lời như vậy, Đường Tâm Nhan bất lực vô cùng.
“Phượng Cừ, anh không cần chăm sóc cho tôi, nếu có việc gì cần, tôi sẽ gọi tiếp viên.
Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Sau khi nói xong lời này Đường Tâm Nham trực tiếp nhắm mắt lại.
Thấy cô không thèm đoái hoài gì đến anh ta, Phượng Cừ trông có vẻ bất lực, nhưng có điều, anh ta vẫn chu đáo gọi cho tiếp viên, nhờ cô tiếp viên lấy hộ một chiếc thảm lông, đắp lên người Đường Tâm Nhan.
Mười giờ ngồi máy bay khiến Đường Tâm Nhan mệt mỏi rã rời chân tay, nhưng may mà có Cố Nhiễm Nhiễm đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
“Phượng Cừ, anh cứ phải đi theo chúng tôi à?” Thấy Phượng Cừ cứ nheo nhéo nheo nhéo bám theo Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cau mày nói với anh ta.
“Cố Nhiễm Nhiễm, đây là cô không đúng rồi.
Chúng tôi đang đi đường rất bình thường, sao lại là đi theo các cô chứ?”
Người quản lý đi bên cạnh Phượng Cừ bất mãn nói.
“Anh…” Khuôn mặt nhỏ của Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đến đỏ bừng, nhưng may mà Đường Tâm Nhan đã kịp thời kéo cô ấy lại.
“Bà xã…”
“Nhiễm Nhiễm …”
Hai giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến khiến cả Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm kinh ngạc vô cùng, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đang đi về hướng hai người họ, cả hai đều cảm thấy vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
“Hai người… sao hai người các anh lại đến đây rồi?” Đường Tâm Nhan không thể tin vào mắt mình, người đàn ông thúi này không phải tối qua vẫn nói qua điện thoại rằng vẫn đang ở Ý sao? Sao anh lại về Trung Quốc trước rồi?
“Cô gái ngốc, anh đến đây là để đón vợ anh xuống máy bay.
Như thế có sai không?” Mặc Trì Úy trực tiếp bước đến trước ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, không gặp nhau trong khoảng thời gian này khiến niềm khao khát trong lòng anh như muốn nổ tung lúc bất cứ lúc nào.
Trì Chi Hành cũng nhanh chóng ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào lòng, không kìm được lòng trao cho cô ấy một nụ hôn nồng cháy.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trong lòng, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, Phượng Cừ như cảm thấy trái tim mình đột nhiên như bị một nhát dao cứa vào đau đớn.
“Phượng Cừ, chúng ta mau đi thôi, ở lại đây, sẽ càng thêm khó coi.” Người quản lý bên cạnh anh ta nhẹ giọng nói.
Phượng Cừ hít vào một hơi thật sâu.
“Tại sao tôi phải rời đi? Không thể nào, quyết định do chính tôi đưa ra, tôi sẽ không bỏ dở giữa chừng.” Nói xong, Phượng Cừ đến bên Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.
“Tổng giám đốc Mặc, tôi thật sự không ngờ rằng anh, một vị Tổng giám đốc lớn bận trăm công nghìn việc đây còn có thời gian đến đón máy bay, thật là hiếm có, hiếm có mà.” Phượng Cừ đạo đức giả mở miệng nói.
Mặc Trì Úy hôn nhẹ lên má người phụ nữ của mình, sau đó anh mới ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, tôi thực sự rất bận, nhưng mà tôi đến đón vợ tôi xuống máy bay, anh Phượng đây chưa từng kết hôn, sinh con, anh sẽ không trải nghiệm được cái mùi vị hạnh phúc có một không hai này đâu nhỉ.”
Mặc Trì Úy cười nói, trong con ngươi đen sâu như biển lóe lên một tia sắc bén.
“Tất nhiên là tôi sẽ kết hôn và sinh con, mà trong đầu tôi, tôi đã tìm thấy mục tiêu của mình rồi.” Phượng Cừ cố tình đưa mắt nhìn chăm chú vào Đường Tâm Nhan.
Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng.
“Phượng Cừ, anh đang đánh cược bằng tương lai của chính mình đấy.
Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, cái mục tiêu này của anh, cả đời này anh cũng không đạt được đâu.
Nếu như anh không tin, chúng ta cứ thử đợi đấy rồi xem.”
Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan cho Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành bên cạnh, rồi tự mình đến gần Phượng Cừ.
“Tôi đã từng nói, giẫm chết anh cũng dễ như việc giẫm chết một con kiến.
Đừng có cố chọc giận tôi.
Kết quả anh… không gánh nổi đâu.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lùng, như là từ địa ngục lạnh lẽo phát ra, không có một chút hơi ấm.
“Anh tư, chúng ta đi thôi.”
Trì Chi Hành gọi anh.
“Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói, đừng để tôi biến nó thành sự thật.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đi thẳng tới người chỗ người phụ nữ của mình, vòng tay qua eo cô, đi về phía trước.
Nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời khỏi sân bay, hai tay Phượng Cừ nắm chặt thành quyền.
“Tôi nhớ rằng trước đây anh cũng từng lang bạt giang hồ, cũng quen biết rất nhiều bạn bè đúng không?” Phượng Cừ đột nhiên dời ánh mắt nhìn về phía người quản lý.
Đột nhiên nghe được những lời này của Phượng Cừ, người quản lý giật thót tim, vội vàng xua tay.
“Tôi đã cắt đứt mọi quan hệ với bọn họ từ lâu rồi, nên tôi không biết, không quen, thật sự không quen biết.” Để chứng minh lời của bản thân, người quản lý nói liền một hơi.
Phượng Cừ không để ý đến những gì anh ta nói.
“Giúp tôi tìm một vài người đáng tin cậy, bao nhiêu tiền cũng được.
Tôi muốn trừ khử hai người.” Phượng Cừ nói, giọng nói lạnh lùng pha lẫn phức tạp khiến người quản lý cảm thấy được mùi vị của sự tàn nhẫn.
“Anh… anh định trừ khử ai vậy?” Người quản lý hỏi anh ta một cách thận trọng.
Phượng Cừ hừ lạnh một tiếng.
“Tôi muốn trừ khử … Mặc Trì Úy và Cố Nhiễm Nhiễm.”
Khi anh ta nói ra hai cái tên này, người quản lý tái mặt vì sợ hãi.
“Phượng Cừ, anh… anh điên rồi, điên thật rồi.”
Người đại diện liên tục lắc đầu, rồi chạy ra khỏi sân bay mà không thèm quay đầu lại.
Đồ ngu xuẩn, đồ hèn nhát.
Nhìn bóng lưng người quản lý chạy đi, Phượng Cừ thấp giọng chửi rủa.
Nhưng đối mặt với những fan hâm mộ đã nhận ra mình, anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười mê hoặc.
Đường Tâm Nhan trở về nhà sau đó đến thẳng phòng của con trai.
“Mợ chủ, mợ đã về rồi ạ?” Người giúp việc đang chơi với con trai cô thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan nên vô cùng kinh ngạc.
Đường Tâm Nhan vội vàng chạy đến chỗ con trai, trực tiếp ôm lấy cậu bé.
Không gặp con trong thời gian ngắn, thấy con lớn lên rất nhiều, Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của con khiến Đường Tâm Nhan không kìm lòng được mà thơm mà hôn.
Điều khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng là mặc dù đã không gặp cậu bé một thời gian, nhưng con trai cô không hề xa lạ với cô.
“Ông xã, em đã quyết định rồi.
Em em muốn rút khỏi làng giải trí.
Em không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự trưởng thành nào của con trai”.
Đường Tâm Nhan bế con trai bước đến trước mặt Mặc Trì Úy.
Đôi mắt hoa mai sáng ngời ấy lộ ra những làn sóng kiên định.
….