Khi mở mắt ra lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy cơ thể của mình rung lắc dữ dội, giống như là đang ở trên thuyền vậy.
Trên thuyền?
Lần này khi hai chữ này vẽ vào trong đầu, trong lòng Đường Tâm Nhan đập “thình thịch”.
Cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Nhìn thấy bên trong “căn phòng” chỉ có mộ cái cửa sổ nho nhỏ, Đường Tâm Nhan lập tức nhào qua đó.
Chuyện gì vậy? Mình thật sự đang ở trên thuyền sao?
Nhìn thấy biển cả mênh mông bên ngoài, Đường Tâm Nhan sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống mặt đất.
Một lúc sau, cô mới phản ứng lại được.
Làm sao đây? Tại sao mình lại ở trên thuyền? Rốt cuộc người bắt cóc mình là ai? Hơn nữa… Hơn nữa Trì Úy đâu? Anh ấy có biết mình bị mất tích không?
Nghĩ đến Mặc Trì Úy, nghĩ đến đứa con trai yêu quý của mình là Đường Tâm Nhân không thể nào kìm nén được sự đau khổ tận sâu trong đáy lòng.
Giọt nước mắt cô rơi từng giọt xuống giống như hạt ngọc bị đứt.
“Ồ, người đẹp tỉnh dậy rồi.”
Một giọng nói lưu manh vang lên, sau đó là tiếng mở cửa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Các anh… Rốt cuộc các anh muốn làm gì?” Nhìn thấy người đàn ông đi vào chính là hai người đàn ông đã bắt cóc mình lên xe, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh lẽo.
Hai người đàn ông đó đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nụ cười trên gương mặt khiến Đường Tâm Nhan nhìn thấy mà sợ hãi.
“Các anh… Rốt cuộc các anh là ai? Là ai bảo các anh… Bảo các anh bắt tôi đến nơi này? Các anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, nếu như là ở trên đất liền thì có lẽ cô còn có cơ hội chạy trốn, nhưng bây giờ là trên biển thì mình phải làm sao?
“Chúng tôi muốn biến cô thành người phụ nữ của chúng tôi, sau đó đi đến nơi dể bán cô với giá tốt.” Một người đàn ông trong số đó đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cất tiếng nói với gương mặt độc ác.
Bán? Vẻ mặt Đường Tâm Nhan lập tức trở nên trắng bệch.
“Các anh làm như vậy chính là phạm pháp… Tôi sẽ báo cảnh sát.” Đường Tâm Nhan lên tiếng hét lớn, cô luôn tìm cơ hội để chạy ra khỏi khoang thuyền.
Nếu như mình rơi xuống biển thì cũng sẽ không phải biến bản thân mình trở thành người phụ nữ của bọn họ.
Có lẽ cảm thấy Đường Tâm Nhan không thể làm hại được cho nên hai người đàn ông đó cũng không cố ý ngăn cản cô lại.
Nhân lúc hai người đàn ông đó nói chuyện, Đường Tâm Nhan nhanh chóng chạy ra hướng cửa khoang.
Cuối cùng cũng chạy ra, nhưng tiếp theo mình phải làm sao?
Đường Tâm Nhan chạy trên boong thuyền, nhìn về phía biển cả mênh mông, vẻ mặt tái mét không một giọt máu.
“Cô gái à, cô không có nơi nào để chạy đâu.
Chiếc thuyền này là thuyền của anh em chúng tôi, đợi đến khi chúng tôi đi đến vùng biển quốc tế thì cho dù có là cảnh sát hải quan của Trung Quốc cũng không có cách nào bắt được anh em chúng tôi.
Cho nên cô… không có đường nào để chạy trốn đâu.”
Một người đàn ông vừa nói vừa đi đến bên Đường Tâm Nhan, vẻ gian ác trên gương mặt khiến trong lòng Đường Tâm Nhan giống như lập tức bị dao cắt thành từng khúc vậy.
“Anh… Anh đừng qua đây.
Nếu như anh qua đây nữa thì tôi sẽ… Tôi sẽ nhảy xuống đó.”
Đường Tâm Nhan sợ người đàn ông đó làm điều quá đáng nên trong lòng hạ quyết tâm mà đi vài bước đến sát mép thuyền.
Dưới làn gió biển thổi lất phất, cơ thể của cô giống như có thể ngã xuống biển bất cứ lúc nào.
Hai người đàn ông không ngờ rằng Đường Tâm Nhan sẽ làm chuyện như vậy, vì vậy bọn họ hơi bất ngờ trước Đường Tâm Nhan một lòng muốn chết này.
“Cô xuống đây.”
Người đàn ông đó lạnh lùng hét lên.
Đi xuống? Đường Tâm Nhan hừ lạnh.
Cô biết rất rõ, một khi mình đi xuống thì hai người đàn ông nham hiểm độc ác này sẽ không buông tha cho mình.
Nhìn thấy hai người đàn ông đó dừng chân, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào một hơi.
Cô bắt đầu lớn tiếng kêu gào cầu cứu, nhưng… Nhưng cô hét khàn cả giọng rồi mà vẫn không có bất kỳ chiếc thuyền nào đến gần.
Làm sao đây? Ông trời ơi, lẽ nào ông muốn tôi phải vùi mình xuống biển rộng như vậy sao?
Không, không được đâu.
Mình tuyệt đối không thể rời khỏi thế giới này với cách như vậy được.
“Các anh… Đưa điện thoại cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức nhảy xuống.”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan sáng rực, lập tức lên tiếng uy hiếp với hai người đàn ông ở dưới.
“Cô đang uy hiếp chúng tôi?” Trong đôi mắt đen nguy hiểm đang nheo lại của một người đàn ông trong số đó lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Đúng vậy, tôi muốn gọi điện.
Nếu như các anh không đưa điện thoại cho tôi thì tôi sẽ lập tức nhảy xuống.
Như vậy kế hoạch muốn có tiền của các anh sẽ lập tức tan thành bọt biển.”
Đôi mắt đẹp của Đường Tâm Nhan giống như ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, lóe lên ánh sáng lấp lánh.
“Cô…” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan lại đưa một chân lên boong tàu đầy nguy hiểm, cơ thể mảnh khảnh giống như sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Hai người đàn ông đó thật sự rất sợ hãi.
Một người đàn ông nhát gan trong số đó vội vàng ném điện thoại về phía chân Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan vừa nhìn hai người đàn ông đó vừa cẩn thận nhặt điện thoại lên, sau đó cô lập tức bấm số điện thoại của Mặc Trì Úy.
“Ai vậy?”
Điện thoại vang lên một tiếng, giọng nói nôn nóng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp vừa ngập tràn sự quyến rũ của anh, Đường Tâm Nhan lập tức nước mắt tuôn trào như mưa.
“Trì Úy, là… là em.”
Đường Tâm Nhan vừa khóc vừa nói.
“Vợ sao? Em đừng sợ, anh sẽ lập tức đến đó.”
Khi Mặc Trì Úy nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan thì cũng vô cùng kích động, nhưng giọng nói ngập tràn sức quyến rũ của anh vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo.
“Anh… Anh thật sự sắp đến sao? Thật sự sao?” Nghe thấy lời nói của Mặc Trì Úy, vẻ mặt Đường Tâm Nhan rất vui mừng.
Cô rất mong muốn một giây sau Mặc Trì Úy sẽ xuất hiện trước mặt mình.
“Thật đó, em cho anh chút thời gian nữa thôi, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em.
Em hãy tin anh.” Giọng nói chắc chắn của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nào thì anh…” Đường Tâm Nhan vừa muốn hỏi rõ rốt cuộc Mặc Trì Úy đang ở đâu, nhưng điện thoại lại ngắt quãng.
Cho dù cô có gọi lại lần nữa thì điện thoại vẫn không thể nào nhận được.
Gọi lại liên tiếp mấy lần, Đường Tâm Nhan đành bất lực mà từ bỏ mà ném điện thoại xuống đất.
“Tôi nói cho các anh biết, chồng tôi sắp đến đây rồi.
Các anh hãy nên trung thực một chút, anh ấy sẽ không tha cho các anh đâu.”
Đường Tâm Nhan nói với vẻ oán hận.
Mặc Trì Úy sắp đến rồi?
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Mặc dù hai người họ chưa từng quen biết Mặc Trì Úy, nhưng bọn họ cũng đã từng nghe qua thủ đoạn mà Mặc Trì Úy đối xử với kẻ thù.
“Không thể nào, Mặc Trì Úy không thể biết chúng ta ở đây được.
Anh cả à, anh đừng để người phụ nữ này lừa.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta chơi đùa với người phụ nữ này trước đi.”
Đôi mắt của một người đàn ông trong số đó nhìn về phía Đường Tâm Nhan, đôi mắt vô cùng độc ác và dâm dãng.
Người đàn ông đó đoán Đường Tâm Nhan sẽ không thật sự nhảy xuống đó, vì vậy lập tức mạnh dạn đi về phía của cô.
“Đừng… Đừng qua đây.”
Hai tay Đường Tâm Nhan bắt được lan can trên boong tàu, khi người đàn ông đó càng ngày càng lại gần, Đường Tâm Nhan cũng cảm thấy dường như cái chết đang đến gần.
“Á…”
Khi cô còn đang do dự không biết nên nhảy xuống hay không, người đàn ông đó đã xông đến trước mặt cô kéo cô lại, sau đó dùng sức ném cô vào trong khoang thuyền.
“Á…”.