Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!


Mặc dù Mặc Trì Úy không nói gì nhưng đôi mắt hoa đào kia của anh đã híp lại đầy nguy hiểm, hơn nữa lại còn hung hăng trừng mắt với Phượng Cừ.

“Tâm Nhan, cô có biết không, tất cả những gì cô làm sẽ hại chết tôi đấy?” Trong giọng điệu của Phượng Cừ tràn đầy sự căm hận, thậm chí còn có cả sự kích động muốn giết chết Đường Tâm Nhan.

Nhưng thấy Mặc Trì Úy đứng bên cạnh nên Phượng Cừ không dám ra tay.

Đường Tâm Nhan cười, mà trong nụ cười đa số là sự lạnh lẽo.

“Kết quả như này là do anh tự tìm tới, chẳng liên quan gì tới tôi.

” Đường Tâm Nhan kéo tay Mặc Trì Úy.

“Động tay vì anh ta, không đáng đâu.


Không hổ là người phụ nữ của mình.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra nụ cười tà ác.

“Tâm Nhan, cô không thể đi được.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan sắp rời đi, Phượng Cừ trở nên gấp gáp, anh ta lại muốn tiến lên trước, định kéo cánh tay Đường Tâm Nhan lại, nhưng lần này Phượng Cừ hoàn toàn quên mất Mặc Trì Úy đang ở bên cạnh Đường Tâm Nhan.

Mà anh sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội động vào người phụ nữ của mình trước mặt mình.

Tay của Phượng Cừ còn chưa kịp chạm vào da của Đường Tâm Nhan, bàn tay lớn của Mặc Trì Úy đã kéo anh ta lại, anh không dùng sức quá nhiều nhưng đã khiến cho anh ta đau đến tái mặt.


Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Phượng Cừ, Mặc Trì Úy hài lòng buông tay ra.

“Không ngờ, tay đàn ông mà còn bôi phấn, xem ra không hổ với danh dưng tiểu thịt tươi rồi.

” Mặc Trì Úy thầm châm biếm.

“Đi thôi.


Đường Tâm Nhan không chút đồng cảm với cơn đau trên mặt Phượng Cừ, ngược lại cô lại còn ghét anh ta hơn, ghét sự tàn nhẫn và âm hiểu được che giấu dưới vỏ ngoài tao nhã, lịch sự của anh ta.

“Nghe lời bà xã hết.

” Sau khi châm biếm Phượng Cừ xong, Mặc Trì Úy ôm eo Đường Tâm Nhan đi về phía về trước.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, Mặc Trì Úy càng cảm thấy có gì đó không đúng, anh theo bản năng ôm cô vào lòng, sau đó chầm chậm quay người lại.

“Các người…” Nhìn thấy có mấy người đàn ông hung hăng đột nhiên xuất hiện, Đường Tâm Nhan giật nảy mình, khuôn mặt nhỏ nhăn không che giấu nổi sợ hoảng sợ.

”Không cần sợ, không có chuyện gì đâu.


Cảm thấy sự sợ hãi trong lòng cô, Mặc Trì Úy lập tức vỗ về bên tai cô, thế nhưng trong ánh mắt nhìn mấy người đàn ông kia lại toàn sự tàn nhẫn và hung ác.

“Là Phượng Cừ cử các người tới?” Mặc dù không nhìn thấy anh ta nhưng Mặc Trì Úy tin rằng sự xuất hiện của mấy người đàn ông này không tránh khỏi liên quan tới Phượng Cừ.

“Là ai phái chúng tôi tới không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng tôi phải khiến anh… nếm trải một chút, cái gì gọi là thống khổ.


Người đàn ông dẫn đầu trong số đó nhanh chóng lấ một con dao sắc nhọn trong túi áo ra, nhìn thấy lưỡi dao lạnh lẽo chói sáng trong màn đêm, ánh sáng lạnh lẽo ấy khiến Đường Tâm Nhan mềm nhũn chân.

“Trì Úy, sao bây giờ?” Đường Tâm Nhan kéo chặt cánh tay Mặc Trì Úy, vẻ mặt hoảng sợ nói.

Dưới sự uy hiếp của mấy người đàn ông trước mặt, trên khuôn mặt của anh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ.

“Yên tâm đi, bọn họ không phải đối thủ của anh, nghe lời, em đứng ra sau, anh tới giải quyết bọn họ.


Mặc Trì Úy dịu dàng nói bên tai Đường Tâm Nhan.

Mặc dù biết thân thủ của Mặc Trì Úy không tệ nhưng… người trước mặt còn có dao nữa, hơn nữa người đàn ông với ánh mắt hung dữ kia, anh… thật sự ổn không?
“Anh ổn chứ? Chúng ta báo cảnh sát đi? Cảnh sát sẽ giải quyết thôi.


Đường Tâm Nhan vội vàng nói.

“Nghe lời, đứng ra sau, đừng khiến anh phân tâm, được không?” Biết Đường Tâm Nhan thật sự bị dọa rồi, Mặc Trì Úy chỉ đành đứng bên cạnh cô, không ngừng an ủi.

Một lát sau, cảm xúc của Đường Tâm Nhan mới chầm chậm bình tĩnh lại, cô nghe lời lùi về sau mấy bước, thế nhưng ánh mắt lo lắng vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng hình Mặc Trì Úy.


“Tới đi, ông đây sẽ cho các người biết, cái gì gọi là… nắm đấm.

” Đối diện với sự uy hiếp của mấy người cầm dao, Mặc Trì Úy không những không có bất cứ sự sợ hãi gì, trên mặt anh còn lộ ra nụ cười thâm hậu.

Sự bình tĩnh và kiên định của anh khiến mấy người đàn ông nhìn nhau một cái.

“Các anh em, lên đi.


Người đàn ông dẫn đầu hét lên, mấy thuộc hạ phía sau nhanh chóng bao vậy Mặc Trì Úy lại.

Giao đấu mấy lần, Mặc Trì Úy lập tức khẳng định được mấy người đàn ông này có chút thân thủ, đã lâu lắm rồi anh không luyện tập, vì vậy lúc này anh rất cao hứng.

Nắm đấm của anh vừa nhanh, thâm hậu, lại vừa chuẩn xác, hai chân đạp lại rất có lực, người đàn ông bị anh đánh trúng đều đau tới nỗi ngã thẳng xuống đất, phát ra những tiếng kêu đau khổ.

Thời gian mấy phút ngắn ngủi đã có ba người đàn ông đau khổ nằm dưới đất, mất đi năng lực đứng dậy.

“Tiếp theo tới lượt ba người các người rồi.

” Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông đang đứng, trong ánh mắt mang theo hơi lạnh, lộ ra sự âm hiểm.

“Các anh em, lên đi, nếu không thì chúng ta không cầm được một đồng nào đâu.


Vì tiền, ba người đàn ông phải gắng gượng, lần lượt xông lên, tiến gần về phía Mặc Trì Úy.

Bốp… bốp… Sau khi đấm hai cái, hai người đàn ông trong số đó thẳng thừng bị Mặc Trì Úy đánh cho ngã xuống đất.

“Còn mỗi anh thôi.


Trên mặt anh treo nụ cười, thế nhưng nụ cười lại không truyền tới đáy mắt, dường như nó mang theo sự lạnh lẽo của con gió tháng ba vậy.

“Tôi…” Mặc dù người đàn ông dẫn đầu trong tay còn cầm dao nhưng chân đã mềm nhũn lại, anh ta cố gắng xông về phía Mặc Trì Úy.


Không lãng phí sức lực thêm nữa, Mặc Trì Úy nhanh chóng đánh anh ta ngã xuống đất.

“A…” Tiếng kêu gào không phải do người đàn ông nằm dưới đất phát ra mà là do Đường Tâm Nhan vẫn luôn đứng phía sau hét lên.

Chết tiệt, nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của người phụ nữ, Mặc Trì Úy thấp giọng chửi thề, nhanh chóng quay người lại.

Hai người đàn ông vừa nãy bị anh đánh ngã lại bò dậy, hơn nữa con dao cầm trong tay lại thẳng thừng kề vào cổ Đường Tâm Nhan.

Cảnh tượng này khiến Mặc Trì Úy cảm thấy dường như máu trên người mình đều bị ngưng đọng lại.

Anh nhanh chóng xông qua, mặc dù động tác rất nhanh nhưng dù sao trong tay hai người kia cũng cầm dao, Mặc Trì Úy chỉ kịp đạp trúng một tên trong số đó, tên còn lại cứa dao lên người Đường Tâm Nhan.

Muốn đẩy anh ta ra đã không kịp nữa rồi, không nghĩ gì nhiều, Mặc Trì Úy lập tức ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, sau đó linh hoạt quay người.

Đường Tâm Nhan chỉ nghe thấy một tràng những tiếng rên bên tai mình, cô đã hoàn toàn làm anh sợ rồi, cả người đều ngây ra.

Mặc Trì Úy lập tức đạp một cái, thẳng thừng khiến người kia ngã xuống đất.

“Em không sao chứ?” Sau khi giải quyết thành công tất cả, Mặc Trì Úy lo lắng nhìn Đường Tâm Nhan mặt trắng bệch.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, cô mới thoát ra khỏi sự sợ hãi của mình.

“Em không sao, anh thì sao? Có bị thương không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận