Cô cũng không hiểu tại sao mỗi lần gặp hắn đều sẽ xảy ra những chuyện ám muội như thế này.
Đúng là cô đã từng nghĩ đến chuyện dùng hắn để trả thù Phó Tư Thần, nhưng sau đó cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Cách tốt nhất để trả thù ai đó chính là học cách coi thường và dần quên lãng đi người đó.
Nếu không phải do Mặc Trì Úy đề nghị kết hôn, cô cũng không nghĩ đến chuyện trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với hắn.
Tuy không biết mục đích hắn lấy cô là gì, nhưng cô thừa biết, một người đàn ông cao cao tại thượng như hắn, kiểu người phụ nữ nào mà chưa từng gặp, hoàn toàn không thể thích cô được.
Không yêu cô nhưng lại muốn đụng đến cơ thể của cô, hắn muốn gì chứ? Tiêu khiển? Hay là chơi đùa? Hai mắt Đường Tâm Nhan rưng rưng nước mắt, cô cắn môi, run rẩy nói:
“Nếu anh không thể đồng ý với yêu cầu mà tôi đã đưa ra, tôi chấp nhận không ly hôn nữa.”
Mặc Trì Úy nheo mắt nhìn tư thế phòng ngự của Đường Tâm Nhan, hắn chau mày, thậm chí hắn còn đang nghĩ rằng có phải cô đang cố tình lạt mềm buộc chặt hay không.
Nhưng xét theo tâm trạng và trạng thái hiện tại của cô thì không, cô thật sự không muốn hắn động vào!
Mặc Trì Úy mím chặt môi không nói gì, ánh mắt hai người giao nhau, không khí im lặng đến nỗi dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người họ.
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn trượt dọc theo khuôn mặt tuấn tú của hắn rơi xuống chiếc cằm gợi cảm, trong biểu cảm có sự đè nén ẩn hiện.
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt hẹp nguy hiểm và lạnh lẽo của hắn, tim cô đập nhanh không thôi, lo sợ hắn sẽ nổi cơn cầm thú.
Cả người cô căng cứng giống như một dây cung căng lên có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Cô hít một hơi thật sâu rồi lại nói tiếp:
“Anh rất xuất sắc, vốn có sức thu hút đối với phái nữ, tôi không dám chắc chắn sau này sẽ không rung động vì anh, nhưng hiện tại, tôi thật sự không hề có ý gì với anh.”
Ánh mắt Mặc Trì Úy tối đen tựa như màn đêm trên biển, ẩn chứa sự nguy hiểm, “Vậy em có ý với Phó Tư Thần?”
Đường Tâm Nhan câm nín, sao có thể so sánh hai người với nhau chứ? Cô không có ý gì với hắn, cũng đã hoàn toàn thất vọng và chết tâm với Phó Tư Thần rồi.
Trái tim của cô giờ đây vẫn còn rất đau khổ, muốn trở lại nguyên vẹn như trước đây chắc vẫn cần một thời gian nữa.
Vì vậy, cô không dám bắt đầu tiến tới một mối quan hệ không chắc chắn mới.
Thấy cô không nói gì, bàn tay thô ráp của Mặc Trì Úy nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đường Tâm Nhan thấy đau liền chau mày, giãy dụa.
Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, hoàn toàn không biết rằng giãy dụa như vậy là một loại thử thách và cám dỗ rất lớn đối với đàn ông.
Đợi cho đến khi cô nhận ra vật cứng ở phía dưới là gì, toàn thân cô đều cứng đờ.
Đối diện với đôi mắt đen thẳm và hừng hực lửa của anh, cô run giọng nói:
“Anh…”
Mặc Trì Úy kím nén dục vọng đang sôi sục trong cơ thể mình, bàn tay đang nắm lấy cằm cô chuyển sang vuốt ve khuôn mặt của cô, lúc hắn định hôn cô một lần nữa, cả tay chân cô cùng lúc đẩy mạnh hắn ra, nhân lúc hắn không đề phòng, cô nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Trong lúc hốt hoảng lúng túng, cô bất cẩn đập trán vào cạnh bàn cà phê.
Tiếng va đập mạnh khiến động tác muốn chạy trốn của cô trở nên chậm dần, cơn đau buốt khiến cô xây xẩm mặt mày.
Cô chửi thầm một tiếng trong bụng.
Mặc Trì Úy nghe thấy tiếng vang liền nhìn sang Đường Tâm Nhan.
Thấy cô đang quỳ trên thảm, khuỷu tay chống lên bàn, hắn như hiểu ra gì đó, khuôn mặt không vui, môi mím chặt thành đường thẳng.
Đường Tâm Nhan lấy tay sờ lên trán, thấy nhớp nhớp dính dính, cô nhìn lại ngón tay của mình, trên đó quả nhiên dính đầy máu tươi..