Nhìn theo ánh mắt của Trình Tử Thanh, Liễu Nguyệt liền thấy túi xách trên sô pha, bà không khỏi thở dài một hơi.
Con gái ngốc, lúc vào phòng sao lại không mang túi xách vào theo chứ?
“Tử Thanh, cháu hiểu lầm rồi, Tâm Nhan và Nhiễm Nhiễm đã đi dạo phố, nếu cháu có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho nó cũng được.
”
Thái độ của Liễu Nguyệt cực kỳ kiên quyết, Trình Tử Thanh cũng không tiện nói gì.
“Vậy cháu không quấy rầy nữa, bác gái, cháu đi trước đây.
”
Trình Tử Thanh rời khỏi khiến Liễu Nguyệt thở phào một hơi, bà nhanh chóng đóng cửa lại.
Tuy đã nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không dám lơi lỏng bước ra khỏi phòng như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa phòng cô mới cẩn thận từng li từng tý mở cửa ra.
“Anh ta đi rồi sao mẹ?”
Liễu Nguyệt gật đầu, đem túi xách trong tay mình nhét vào tay Đường Tâm Nhan.
“Cậu ta nhìn thấy túi xách có lẽ là sẽ nghi ngờ, nhưng mà Tâm Nhan, tuy cậu ta có giúp đỡ chúng ta nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải trốn tránh cậu ta mà sống, chỉ cần con giữ vững khoảng cách với cậu ta thì Mặc Trì Uý cũng sẽ không làm gì đâu.
”
Liễu Nguyệt ăn nói thấm thía mà khuyên nhủ con gái cưng đang cực kỳ căng thẳng.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Con sẽ điều chỉnh tốt tâm lý của mình, mẹ yên tâm đi.
” Lời của con gái khiến Liễu Nguyệt thở phào một hơi.
…
Vì để có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc Đường Tâm Nhan liền dồn hết tất cả tâm tư của mình vào công việc, tuy lúc làm việc rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là vì tạo ra một cuộc sống càng tốt hơn cho mẹ và con trai thì cô liền cảm thấy đây chính là một loại hạnh phúc.
Cô cũng từng nghĩ đến sau khi nhận được lương thì sẽ dọn ra khỏi chỗ này, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc cho dù mình dọn tới nơi nào, chỉ cần Mặc Trì Uý muốn thì anh nhất định vẫn có thể tìm được mình.
Cô lại cảm thấy dọn tới dọn lui, cần gì phải vậy chứ?
Mấy ngày tiếp theo Đường Tâm Nhan cũng có lúc ra ngoài, cũng có tiếp xúc với Trình Tử Thanh, nhưng tâm trạng của cô đã trở nên ổn định nên cũng không hề thể hiện ra cảm giác cực kỳ xa lạ.
Buổi tối, sau khi cô vừa đem tài liệu đã phiên dịch xong gửi vào hòm thư của tổng biên tập thì liền nhận được điện thoại từ cô ấy.
Lẽ nào bản dịch có vấn đề?
Thấy tổng biên tập gọi đến, Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi bất ngờ vì dù sao ngày thường bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện điện thoại với nhau.
Hơi do dự một lát, cuối cùng Đường Tâm Nhan vẫn nhận điện thoại.
“Tâm Nhan, tối mai có thời gian không? Tòa soạn tạp chí muốn tổ chức tiệc cuối năm, tất cả nhân viên đều bắt buộc phải tham gia.
Cô chuẩn bị đi, sáu giờ tối đến tòa soạn tạp chí báo cáo.
”
Giọng nói dứt khoát của tổng biên tập vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Tiệc cuối năm? Sau khi Đường Tâm Nhan nghe được yêu cầu của cô ấy thì không khỏi có hơi do dự, cô không hề muốn tham gia bữa tiệc như thế này nhưng lại không biết phải làm sao để từ chối.
“Tâm Nhan, tất cả nhân viên đều bắt buộc phải tham gia, cứ quyết định vậy đi, sáu giờ tối gặp nhé.
”
Không cho Đường Tâm Nhan bất cứ cơ hội nào để từ chối, tổng biên tập trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại đã bị cúp, cô bất lực thở dài một hơi.
Tuy không muốn nhưng nếu tổng biên tập đã yêu cầu thì sao cô có thể từ chối được? Dù sao cô cũng cần phần công việc này… để nuôi sống gia đình mà.
Nghe nói con gái muốn tham gia tiệc tụ tập của tòa soạn tạp chí, Liễu Nguyệt cực kỳ vui vẻ, dù sao từ sau khi chia tay với Mặc Trì Uý thì con gái chưa từng tham gia bất cứ buổi tụ tập nào, mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc, cuộc sống nhàm chán thế này đối với một người phụ nữ chỉ mới hơn hai mươi tuổi tuyệt đối là vô cùng khô khan.
“Tốt, mẹ tán thành chuyện con đi tham gia bữa tiệc, vừa hay có thể quen biết thêm vài người bạn.
”
Vì để con gái có một dáng vẻ càng đẹp hơn xuất hiện trước mặt mọi người mà hai giờ chiều ngày hôm sau Liễu Nguyệt đã bắt đầu bận rồi.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Lúc Đường Tâm Nhan bước ra từ phòng tắm thì đã thấy trên giường mình trải đầy quần áo, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mẹ đang định đem hết quần áo của mình ra lựa luôn sao?
“Lần tham gia tiệc này con nhất định phải xuất hiện thật hoàn mỹ trước mặt mọi người, tuy về mặt thời thượng mẹ không hiểu lắm nhưng mấy bộ này nhìn rất đẹp, ưu nhã lại không mất vẻ đoan trang, vừa hay có thể làm nổi lên khí chất mê người của con, con chọn đi.
”
Liễu Nguyệt đem mấy bộ đồ mình đã phối xong phô ra trước mặt Đường Tâm Nhan.
Thấy đối với chuyện này mẹ còn tích cực hơn cả mình, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
“Con gái của mẹ trời sinh đã xinh đẹp, cho dù không có quần áo hàng hiệu tô điểm vì vẫn có thể đẹp lấn át hết tất cả, chỉ là tiệc tùng thế này không thích hợp để mặc quần áo quá mức quý giá, vậy nên…”
Đường Tâm Nhan đi đến trước tủ quần áo, lấy từ trong ra một bộ váy liền thân màu trắng kết hợp với xanh dương.
“Bộ này là đủ rồi.
”
Thấy bộ váy dáng vẻ cực kỳ bình thường trong tay con gái, Liễu Nguyệt không hài lòng cho lắm, nhưng con gái đã vào phòng thay đồ rồi bà cũng không cách nào ngăn cản được.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng thay đồ, vì để mình trông có vẻ có tinh thần mà hiếm khi buộc tóc đuôi ngựa lên, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở thanh xuân.
“Không hổ là con gái của Liễu Nguyệt mẹ, xinh đẹp, quý phái.
”
Thấy con gái xinh đẹp diễm lệ đứng trước mặt mình Liễu Nguyệt liền tán thưởng nói.
Cho dù là một bộ váy liền thân cực kỳ đơn giản thế này, mặc lên người con gái thì lại có thể làm toát lên khí chất độc nhất vô nhị của cô, cô gái thế này cho dù đứng ở đâu cũng đều có thể tản ra một loại mị lựa đoạt đi hồn phách người khác.
“Mẹ, thằng bé giao cho mẹ đó, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng về sớm.
”
Nghĩ đến một mình mẹ phải chăm sóc cục cưng, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có hơi tự trách.
“Yên tâm đi, mẹ sẽ trông coi Duệ Nhân thật tốt, ngược lại là con đó, không cần về sớm quá đâu, quen thêm vài người bạn đi biết chưa?”
Liễu Nguyệt cười nói.
Đường Tâm Nhan hôn lên má mẹ mình một cái sau đó mới cầm túi xách trên giường lên đi ra khỏi phòng.
Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ tới là sau khi mình vừa rời khỏi nhà trọ thì thấy Trình Tử Thanh vừa lái xe trở về.
Đoạn thời gian này tuy cũng có tiếp xúc với anh ta, nhưng mỗi lần chỉ mới nói được vài câu thì cô đã tìm cớ về nhà, hôm nay mặt đối mặt thế này, Đường Tâm Nhan nhất thời không biết nên nói gì.
“Cô ra ngoài sao? Muốn đi đâu vậy? Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?”
Trình Tử Thanh đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhã nhặn.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi đi tham gia tiệc tụ tập của tòa soạn tạp chí, một lát nữa là về ngay thôi, tôi đi trước đây.
”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền đi về phía chiếc taxi ở đằng trước.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.
Xem ra kế hoạch của mình phải thay đổi một chút rồi.
Đường Tâm Nhan rất nhanh liền đi đến tòa soạn tạp chí, thấy trước cửa có rất nhiều xe sang đang đậu thì cô có hơi bất ngờ.
Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc tụ hội bình thường của nhân viên thôi sao? Sao lại có nhiều xe thể thao nổi tiếng như vậy? Lẽ nào còn có những người khác?
Đường Tâm Nhan có hơi do dự, không chắc chắn mình có nên vào đó hay không.
“Tâm Nhan mau vào đi.
” Ngay lúc Đường Tâm Nhan đang do dự thì tổng biên tập Dương Hiểu Na đang đứng tiếp khách trước cửa đã nhìn thấy cô, lập tức hét lên với cô.
.