Nghe thấy phân phó của Mặc Trì Uý, hai người Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm vốn là những người có năng lực ảnh hưởng không nhỏ ở lĩnh vực của mình vẫn là không hề do dự lập tức xông vào khu trọ.
“Anh xác định mẹ tôi ở trong này?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi Mặc Trì Uý ở bên cạnh.
Mặc Trì Uý gật đầu.
“Tử Thâm sẽ không nhầm đâu.
”
Nghe được đáp án khẳng định của anh, Đường Tâm Nhan muốn mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Nhưng ngay lúc cô muốn mở cửa xuống xe thì bàn tay to với khung xương rõ ràng của Mặc Trì Uý đã đặt lên cổ tay cô.
“Em…”
Đây là lần đầu tiếp xúc tay chân sau khi cả hai ly hôn, điều này khiến Đường Tâm Nhan suýt chút nghẹt thở, cô dường như cảm thấy nơi va chạm với Mặc Trì Uý xẹt qua một cảm giác nóng bỏng.
“Buông tay.
”
Giọng nói tràn đầy lạnh lẽo cũng không hề khiến Mặc Trì Uý buông tay, mà ngược lại anh càng nắm chặt hơn.
“Bên trong sẽ có nguy hiểm, Chi Hành và Tử Thâm sẽ xử lý, em… không cần vào đó.
”
Mặc Trì Uý nói, trong giọng nói bình tĩnh nghe không ra bất cứ gợn sóng gì, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm như biển kia của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Bên trong có người gặp nguy hiểm, là mẹ của tôi.
Mặc Trì Uý, tôi không thể nào bình tĩnh như anh được.
”
Đối mặt với lời trách mắng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Uý tràn đầy bất lực.
“Anh sẽ không để em xuống xe đâu, em nên biết rằng nếu như em động đậy, luôn giãy dụa thì sẽ làm ồn đến đứa nhỏ.
”
Hai chữ ‘đứa nhỏ’ khiến Đường Tâm Nhan vứt bỏ ý định đánh đấm Mặc Trì Uý, nhưng đôi mắt phượng tràn ngập lửa giận kia của cô vẫn luôn ác độc trừng lên người anh.
Đối mặt với đôi mắt tràn ngập lửa giận của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Uý liền tràn đầy chua xót.
Đường Tâm Nhan vẫn luôn ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi.
Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, mẹ và con trai chính là động lực để con sống tiếp, mẹ không được xảy ra chuyện đâu đấy.
Hai tay Đường Tâm Nhan chắp lại không ngừng khẩn cầu.
Nửa tiếng sau, cô thấy Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ra khỏi nhà trọ.
Lần này Mặc Trì Uý không hề ngăn cản Đường Tâm Nhan xuống xe.
“Mẹ tôi đâu? Bà ấy ở đâu rồi? Sao lại không ra ngoài cùng hai người?” Thấy chỉ có hai người Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ra ngoài, trong lòng Đường Tâm Nhan liền nổi lên dự cảm không lành.
“Bác gái, bác ấy…” Trì Chi Hành có hơi muốn nói lại thôi, không biết nên nói với cô thế nào, mẹ cô đã vì không chịu nổi sự giày vò của Phượng Cừ mà qua đời rồi.
“Tri Hành, cậu mau nói đi, mẹ tôi bà ấy… bà ấy sao rồi? Bà ấy không sao đúng không? Có phải cậu định nói với tôi Phượng Cừ đã chuyển bà ấy tới chỗ khác rồi, vậy nên chỉ cần chúng ta đến chỗ khác tìm thì nhất định vẫn tìm được bà ấy, đúng không?”
Đường Tâm Nhan kích động nắm lấy cánh tay Trì Chi Hành, tràn đầy khẩn cầu nhìn cậu ta.
“Tôi…” Trì Chi Hành hơi hơi thở dài: “Mẹ cô, bà ấy… bà ấy đã đi rồi, lúc tôi và Tử Thâm vào thì bác gái đã dứt hơi thở cuối cùng rồi.
”
Trì Chi Hành nói mọi chuyện với Đường Tâm Nhan.
“Không… không thể nào, mẹ đã từng đồng ý với tôi, sẽ cùng tôi nhìn Duệ Nhân trưởng thành, bà ấy sẽ không bỏ lại tôi đâu.
”
Đường Tâm Nhan đẩy Trì Chi Hành ra, điên cuồng chạy về hướng nhà trọ.
“Mau… mau đi theo cô ấy.
” Mặc Trì Uý ngồi trong xe nghe thấy lời của Trì Chi Hành, lại nhìn thấy Đường Tâm Nhan chạy vào nhà trọ thì liền vội vàng hét lên với hai người.
Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm lại lần nữa chạy vào nhà trọ.
Đường Tâm Nhan chạy vào đầu tiên, cô nhìn thấy mẹ mình sắc mặt tái xanh nằm trên mặt đất.
“Không…”
Vốn trong lòng cô vẫn còn ôm chút may mắn nhưng khi nhìn thấy mẹ thì chỉ còn lại tiếng hét xé ruột đứt gan, cô trực tiếp xông đến trước mặt mẹ mình, dùng sức lắc thân mình bà.
Nhìn thấy cảnh tượng Đường Tâm Nhan nhào vào lòng Liễu Nguyệt đau đớn khóc lên, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm cũng rất đau lòng, bọn họ cũng không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
“Đường Tâm Nhan, cuối cùng tôi cũng thấy được… thấy được cô rồi.
”
Phượng Cừ bị Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành đánh cho nửa chết nửa sống nằm ở một bên, lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan, trên mặt anh ta liền hiện lên nụ cười đắc ý.
“Là anh, là anh hại tôi mất đi mẹ, Phượng Cừ, tôi muốn…” Đường Tâm Nhan nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy ở đó không xa có một con dao thì trong đôi mắt phượng lấp lánh kia xẹt qua một tia khát máu.
Cô cầm dao lên giống như điên rồi mà xông về phía Phượng Cừ.
Trời ơi, sắp xảy ra chuyện rồi đấy?
Thấy hành động điên cuồng của Đường Tâm Nhan, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành đều bị dọa sợ, hai người mau chóng xông về phía cô.
May mà động tác của bọn họ nhanh, thành công đoạt được con dao trước khi nó đâm vào người Phượng Cừ.
“Hai người tránh ra, tôi muốn giết anh ta.
”
Đôi mắt đỏ như máu kia của Đường Tâm Nhan tràn đầy tàn độc trừng lên người Phượng Cừ.
“Hắn ta sẽ bị pháp luật xử lý, Tâm Nhan, không cần cô ra tay, bởi vì như vậy sẽ làm bẩn tay cô.
”
Trì Chi Hành nói lời thấm thía khuyên nhủ, nhưng Đường Tâm Nhan đã bị phẫn nộ và thù hận bao vây cứ như điên rồi mà đẩy cậu ta và Lục Tử Thâm ra, cô dùng hai tay dùng sức bóp chặt cổ Phượng Cừ.
Phượng Cừ vốn đã bị đánh cho nửa sống nửa chết, căn bản không còn sức đối chọi với Đường Tâm Nhan, phút chốc liền ngất đi.
“Làm sao giờ? Cứ tiếp tục thế này cô ấy thật sự sẽ bóp chết Phượng Cừ mất.
” Thấy hành động điên cuồng của cô, Lục Tử Thâm có hơi lo lắng.
“Gọi điện thoại cho anh tư hỏi xem phải làm sao.
” Trì Chi Hành cũng không biết nên làm sao với Đường Tâm Nhan, chỉ có thể bảo Lục Tử Thâm gọi điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Tử Thâm, nghe anh ta miêu tả dáng vẻ điên cuồng của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Mặc Trì Uý xẹt qua một tia thương tiếc.
“Đánh ngất cô ấy đi.
”
Nghe được lời phân phó này của Mặc Trì Uý, Lục Tử Thâm có hơi bất ngờ, nhưng anh ta cũng biết bây giờ không còn cách nào khác có thể ngăn cản được một người phụ nữ đã hoàn toàn điên cuồng nữa.
Lục Tử Thâm trực tiếp đi đến sau lưng Đường Tâm Nhan, sau đó nâng tay phải lên, tàn nhẫn gõ mạnh lên cổ cô.
“Cứ thế đánh ngất đi hả?” Trì Chi Hành tràn đầy kinh ngạc nhìn Lục Tử Thâm đang đỡ lấy Đường Tâm Nhan.
Lục Tử Thâm thở dài một hơi.
“Đây là lệnh của anh tư, vả lại ngoại trừ đánh ngất cô ấy ra thì còn có cách nào khác ngăn cản cô ấy đang phát điên sao?” Lục Tử Thâm nói xong câu này liền trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng nhanh chóng bước xuống lầu.
…
Lúc Đường Tâm Nhan mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cô nhổm người dậy, trong đầu tràn đầy mờ mịt.
Qua một hồi lâu sau, cảnh tượng trước khi ngất đi mới lần nữa như một bộ điện ảnh hiện lên trước mặt cô.
“Mẹ ơi…” Nghĩ tới cảnh tượng mẹ ngã trên mặt đất, Đường Tâm Nhan liền hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt cứ như hạt châu đứt dây từng hạt từng hạt rơi xuống.
“Tâm Nhan, cậu tỉnh rồi sao?” Cố Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng hét của Đường Tâm Nhan liền lập tức đẩy cửa bước vào, thấy cô đang ngồi trên giường, cô ấy vội vàng đi qua.
.